Tôi Làm Mẹ Kế Của Người Yêu Cũ

Chương 22

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

“Tiểu yêu tinh! Học được cách châm chọc người khác rồi à.”

Anh cúi đầu ngậm lấy môi tôi, cắn một cái không nặng không nhẹ, rồi lập tức buông ra, lè lưỡi l.i.ế.m môi, “Ngọt thật.”

Hóa ra đàn ông l.i.ế.m môi cũng có thể quyến rũ đến thế, tôi nhìn mà lòng xao động, mắt không nỡ rời đi, hội mê trai đẹp gặp phải cực phẩm như thế này đúng là không chịu nổi mà.

“Đẹp không?” Anh bất chợt hỏi tôi.

“Đẹp ạ.” Tôi mặt dày đáp.

Anh bật cười, khẽ nói: “Còn có cái đẹp hơn nhiều, đến khách sạn sẽ cho em xem cho đã mắt.”

Nhất định phải bình tĩnh lại, nếu cứ bị anh ta trêu chọc thế này, tôi sợ mình sẽ mềm chân không xuống máy bay được mất.

Tôi nhắm mắt bắt đầu giả vờ ngủ, anh thấy tôi nghỉ ngơi liền khẽ gọi tiếp viên hàng không mang cho tôi một chiếc chăn đắp lên, không lâu sau, tôi thật sự ngủ thiếp đi.

“Bảo bối à, dậy đi, không dậy là anh bế em xuống đó.” Giọng nam trầm ấm vang lên bên tai tôi.

Tôi mơ màng mở mắt, mất một lúc mới nhớ ra mình đang ở trên máy bay.

Máy bay đã lăn bánh trên đường băng, sau khi dừng hẳn, bước ra khỏi khoang, chúng tôi đã đến thành phố S cách đó hơn nghìn cây số.

Mùa đông phương Nam rõ ràng ấm hơn nhiều, tôi chỉ cần mặc áo hoodie là đủ, anh ấy cất áo khoác của tôi vào vali của anh.

“Sao không bỏ vào vali của em? Vali của hai đứa mình to như nhau mà.”

“Vali của em đầy rồi, không để vừa.” Anh ấy đáp rất tự nhiên.

Tôi bắt đầu tò mò rốt cuộc anh ấy đã nhét những gì vào vali của tôi, kiểu du lịch chẳng cần chuẩn bị gì, ngay cả đầu óc cũng không cần mang theo này thật sự quá sướng.

Ra khỏi sân bay, đã có người chờ đón, một thanh niên khoảng ba mươi tuổi chạy nhanh về phía chúng tôi, nhận lấy hai chiếc vali, cung kính hỏi: “Tổng giám đốc Tiêu, ngài muốn đến khách sạn trước hay nhà hàng trước ạ?”

“Đến nhà hàng trước đi.”

Xe đón chúng tôi là một chiếc Lexus LM, trông khiêm tốn hơn nhiều so với ở thành phố A.

“Anh nói ăn món đặc biệt là món gì thế?”

Nhà tôi cũng coi như điều kiện khá giả, từ nhỏ đến lớn cũng ăn không ít món ngon vật lạ, thứ mà Tiêu Thế Thu cho là đặc biệt thì vẫn đủ để khơi gợi sự tò mò của tôi.

“Một nhà hàng Pháp hơi đặc biệt.”

“Em đã ăn món Pháp rồi, nhà hàng này nó đặc biệt ở chỗ nào?” Tôi có chút tò mò.

Người tài xế phía trước khá hoạt ngôn, anh ta tiện miệng nói thêm một câu: “Đặc biệt đắt, đặc biệt khó đặt chỗ.”

Tiêu Thế Thu khá hòa nhã, cười đáp: “Tổng kết chính xác, đúng trọng tâm.”

Rồi anh lại nhìn tôi nói: “Nhà hàng này thường phải đặt trước ba tháng, lần này anh nhờ người nhường lại chỗ đặt của người khác, nên con bé này em vẫn có lộc ăn đó.”

Xe chạy đến một tòa kiến trúc kiểu Âu cổ kính bên bờ sông, tôi theo anh lên tầng sáu, sau khi vào cửa thì có chút thất vọng, nhà hàng trông khá bình thường.

Nhân viên phục vụ nhiệt tình rót cho chúng tôi một ly rượu vang sủi khai vị, “Hai vị đợi một lát, khách đến đủ rồi chúng ta sẽ vào nhà hàng.”

Đây vẫn chưa phải nhà hàng? Chỉ là một điểm tập kết!

Vài phút sau, hai vị khách cuối cùng cũng đến, chúng tôi được nhân viên phục vụ dẫn xuống lầu, còn phải cùng nhau đi xe đến một nơi khác.

Ăn một bữa cơm mà còn cần trạm trung chuyển, cứ như điệp viên hẹn hò vậy, tôi bắt đầu nghi ngờ tính hợp pháp của bữa ăn này rồi.

“Không phải là kéo hết chúng ta đi bán đấy chứ?” Tôi hỏi nhỏ Tiêu Thế Thu.

Anh kéo tôi vào lòng thêm một chút, “Yên tâm đi, anh đã nói là nhà hàng đặc biệt mà.”

“Đặc biệt nguy hiểm à?”

“Nghịch ngợm!”

Ngồi xe thêm hơn mười phút, chúng tôi đến một nhà kho cũ nát, tôi cạn lời, môi trường này còn chẳng bằng cái tòa nhà cổ kính ban nãy.

Bước vào nhà kho, tôi ngạc nhiên, bên trong lại là một không gian hoàn toàn khác: ánh sáng và hình ảnh luân chuyển trên tường, ở giữa là một chiếc bàn dài, mỗi vị trí đều có tên khách hàng được chiếu xuống, đầy vẻ công nghệ. Tìm tên mình rồi ngồi xuống, tổng cộng chỉ có mười vị khách, xung quanh có mười mấy nhân viên phục vụ, mỗi người đều đứng cạnh một vị khách.

Tôi khe khẽ hỏi anh: “Phục vụ một đối một, là định đút em ăn à? Em có thể không quen lắm.”

Anh bật cười thành tiếng: “Cái mạch suy nghĩ của em đúng là độc đáo thật đấy.”

Tiếp đó anh lại ghé sát tôi khẽ nói: “Ở đây ăn cơm ngoài dùng miệng ra, còn phải dùng cả mắt và tai nữa.”

Lúc này đèn dần tối, tiếng nhạc vang lên, bốn bức tường bắt đầu biến đổi hình ảnh, tôi chợt nhớ ra, đây chính là nhà hàng bí ẩn đắt nhất thành phố S mà tôi từng thấy trên mạng – Ultraviolet by Paul Pairet!

Chương 18 - Một căn phòng khác

Bốn bức tường xung quanh chiếu hình ảnh sóng biển cuồn cuộn, trong nền nhạc cũng có tiếng sóng biển, trải nghiệm nhập vai này khá đặc biệt, nhưng tôi chỉ quan tâm món ăn có ngon miệng hay không.

Nhân viên phục vụ bày ra món đầu tiên cho tôi, “Đây là ‘Vũ điệu đại dương mộng mơ’, gồm thịt tôm hùm tươi, nhím biển và cánh hoa ăn được, xin mời quý khách dùng từ từ.”

Tôi cúi đầu nhìn vào đĩa, một màu xanh lam bao phủ, phải nói thật, màu xanh lam thật sự không phải là lựa chọn tốt để kích thích vị giác.

Tôi Làm Mẹ Kế Của Người Yêu Cũ

Chương 22