“Hahaha~” Anh cười lớn, “Được, sau này em có chuyện phiền toái gì cứ giao hết cho anh, đều để anh giải quyết, như vậy được không?”
Anh suy nghĩ một chút, “Em cứ đề phòng họ mãi cũng không phải là cách, chi bằng dứt khoát để họ ly hôn đi, phần của em thì em lấy về, đỡ phải lo lắng mãi.”
Tôi không nói gì, anh tiếp tục nói: “Thật ra mấy đồng tiền của bố em không đáng để em phải bận tâm.”
Anh như cố nhịn, nhưng không nhịn được mà nói: “Anh đã cho người tìm hiểu tài sản của ông ấy, thật ra ông ấy khá nghèo, tổng tài sản cộng lại, nhiều nhất cũng chỉ ba bốn chục triệu. Sau khi căn nhà ở Hương Cảng chuyển nhượng cho em, em sẽ giàu hơn ông ấy nhiều. Em cứ mãi để ý cái chút tiền lẻ của ông ấy làm gì.”
Đây không phải lần đầu tiên bố tôi bị anh khinh thường, thôi được rồi, tôi đã quen rồi.
Tôi có chút không cam lòng lẩm bẩm, “Thật ra cũng không quá để ý số tiền đó, chỉ là cảm thấy không cam tâm thôi, muốn họ phải hối hận vì những năm qua đã bỏ bê em.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, “Anh có cảm thấy em khá hẹp hòi, nhỏ nhen không?”
Câu hỏi "chết người" này anh luôn đáp dứt khoát, không chút do dự mà lắc đầu: “Không, yêu cầu của em rất hợp lý!” Giọng điệu kiên định như muốn gia nhập Đảng.
Thấy tâm trạng tôi tốt hơn một chút, anh cẩn thận hỏi: “À phải rồi, em nói video mà mẹ em thấy là video gì? Ai đăng?”
Đúng rồi, tôi quên mách tội rồi!!
“Ngô Vãn Tình, là Ngô Vãn Tình đăng!” Tôi mở ứng dụng trên điện thoại, tìm ra đoạn video được mấy chục vạn lượt thích, “Đây này, là cái này, anh tự xem đi.”
Tiêu Thế Thu càng xem mặt càng đen lại, anh cầm điện thoại lên bấm số, sau khi kết nối, bên kia truyền đến giọng nói cung kính: “Chào anh, Tổng giám đốc Tiêu, có gì phân phó ạ?”
“Ừm, tôi đang ở văn phòng, cậu dẫn Tiểu Tình lên đây một lát.” Nói xong anh cúp máy.
Tôi tò mò hỏi: “Anh gọi ai đến vậy?” Nghe giọng là một người trẻ tuổi.
“Ngô Vãn Phong, anh trai của Ngô Vãn Tình, cậu ta làm việc trong công ty tôi.”
Năm phút sau, cửa văn phòng bị gõ, Tiêu Thế Thu nhấn một nút trên bàn làm việc, cửa tự động mở ra.
Mắt tôi sáng rực, trước đây tôi không hề nhận ra cửa văn phòng của anh ấy có thể đóng mở chỉ bằng một nút bấm, vậy mà vừa nãy anh ấy còn tự mình chạy ra mở cửa.
Từ ngoài cửa bước vào một thanh niên có năm sáu phần giống Ngô Vãn Tình, thái độ cung kính, khí chất ôn hòa.
Phía sau anh ta là Ngô Vãn Tình, e lệ thẹn thùng, hai tay đan vào nhau trước người, cằm hơi cúi, thỉnh thoảng lại ngẩng mắt lén nhìn Tiêu Thế Thu một cái rồi vội vàng dời đi.
Nhìn cái vẻ đó của cô ta, ai không biết còn tưởng đang đợi được chọn phi tần.
“Tổng giám đốc Tiêu, ngài tìm chúng tôi có chuyện gì ạ?” Ngô Vãn Phong cung kính hỏi.
“Vãn Tình, video cô đăng trên mạng là có ý gì?” Tiêu Thế Thu nghịch một cây bút máy Cartier Panther đen, trên mặt không lộ rõ cảm xúc.
Tôi không ngờ Tiêu Thế Thu lại hỏi thẳng thừng như vậy, Ngô Vãn Tình cũng không nghĩ tới, chắc là không có sự chuẩn bị tâm lý, nhất thời đứng sững người.
Ngô Vãn Phong hơi khó hiểu: “Tổng giám đốc Tiêu, video gì ạ?”
Tiêu Thế Thu không nói gì, chuyển tiếp video cho anh ta.
Ngô Vãn Tình thấy Tiêu Thế Thu như vậy, biết mình đã gây họa, vội vàng kéo tay anh trai, “Anh, em không cố ý…”
Ngô Vãn Phong hất tay cô ta ra, mở video xem xong, sắc mặt tái mét, vừa kinh ngạc vừa tức giận chất vấn: “Vãn Tình, em điên rồi sao? Sao có thể đăng loại video này, em muốn làm gì?”
--- Chương 369 ---
Ngô Vãn Tình chợt đỏ hoe mắt, ấm ức biện bạch: “Không phải em muốn đăng, là cô Thiềm Thiềm ép em đăng.”
Tiêu Thế Thu nhướng mày, có chút trêu chọc nói: “Cô ta ép em? Nói xem, cô ta ép em thế nào, tôi thật sự không nghĩ ra cô ta có thể lấy gì ra uy h.i.ế.p em.”
Ngô Vãn Tình khựng lại, “Cô ta, cô ta nói nếu em không nghe lời cô ta, thì sẽ đuổi cả nhà chúng em ra khỏi nhà họ Tiêu.”
Tiêu Thế Thu bật cười, “Vãn Tình, em lớn lên ở biệt thự Lãm Sơn từ nhỏ đúng không? Tiêu Thiềm Thiềm có thể làm chủ Lãm Sơn hay không, em không biết sao?”
Ngô Vãn Tình lại khựng lại, cứng miệng nói: “ Nhưng cô ta là tiểu thư nhà họ Tiêu, em không dám đắc tội cô ta.”
“Vậy nên em lại dám đắc tội tôi?”
Sắc mặt Tiêu Thế Thu lạnh đi, “Ai là người làm chủ nhà họ Tiêu, em một chút cũng không biết sao?”
Nghe Tiêu Thế Thu nói vậy, Ngô Vãn Phong lập tức hoảng hốt, “Tổng giám đốc Tiêu, Vãn Tình nó còn nhỏ không hiểu chuyện, cô Thiềm Thiềm bảo gì nó làm nấy.
Sau này đảm bảo sẽ không vậy nữa, tôi sẽ bảo nó xin lỗi ngài.” Nói rồi, anh ta kéo Ngô Vãn Tình, “Em còn không mau xin lỗi Tổng giám đốc Tiêu.”
46. Ngô Vãn Tình vẫn một bộ vẻ ủy khuất, bước lên hai bước định mở lời, nhưng Tiêu Thế Thu lại phất tay nói: "Không phải xin lỗi tôi, mà là xin lỗi vị hôn thê của tôi, cô Hạ."
Mặt Ngô Vãn Tình càng trắng bệch, lắp bắp nói: “Tổng giám đốc Tiêu, tôi không biết ngài và cô Hạ đã đính hôn, tôi cứ tưởng, tôi cứ tưởng hai người chỉ là, chỉ là…”
Cô ta không nói tiếp, nhưng ý nghĩa thì quá rõ ràng, cứ tưởng chúng tôi chỉ là quan hệ tình nhân thôi.