Tôi kéo kéo khóe miệng, cười như không cười: “ Đúng vậy, tạm thời ở nhờ thôi, khi con không ở nhà, đồ đạc trong phòng đều bị chất đống vào phòng khách rồi, không biết cô ấy sẽ tạm thời ở nhờ đến bao giờ nữa.”
Tiêu Thế Thu đau lòng nói: “Vậy nên mỗi lần về nhà em chỉ có thể ở phòng khách sao?”
“ Đúng vậy.” Tôi vẻ mặt bất lực, liếc nhìn bố mẹ tôi, cố ý thở dài: “Ai bảo Đặng Tư Tư lại được yêu thích hơn con chứ?”
Tiêu Thế Thu lập tức an ủi tôi: “Bảo bối, đừng buồn nữa, vài ngày nữa anh sẽ tặng em một căn biệt thự lớn, có cả vườn rộng và hồ bơi, lúc đó em muốn ở phòng nào thì ở.”
--- Chương 385 ---
May mà con là con gái một
Biệt thự có vườn thì rất phổ biến, nhưng có hồ bơi thì không nhiều, ít nhất ở T thị thì thuộc dạng tài nguyên khan hiếm.
Bố tôi rõ ràng đã nghe lọt tai cuộc đối thoại của hai chúng tôi, tôi và Tiêu Thế Thu người xướng người họa, khiến ông ấy mất mặt, không kìm được mà lầm bầm trách mẹ tôi.
“Bà xem bà làm cái trò gì thế này, khiến con gái bực bội thế, con rể cũng nghĩ chúng ta không coi trọng Manh Manh. Mau bảo con bé cháu ngoại dọn phòng ra đi!”
Ông quay mặt lại, hòa nhã nói với chúng tôi: “Manh Manh à, tối nay cứ ở nhà đi, mai hẵng về, bố sẽ bảo Tư Tư dọn phòng của con ra ngay.”
Nhưng mẹ tôi vẫn không nhịn được mở lời: “Chúng nó chỉ ở một đêm thôi, bắt Tư Tư chuyển phòng thì phiền phức quá.”
Bố tôi mặt nặng trịch: “Con gái tôi trong chính nhà mình còn phải chịu ấm ức nhường chỗ cho người khác à? Vốn dĩ không nên để nó ở đó! Ở nhờ thì phải có dáng vẻ của người ở nhờ.”
Thấy mẹ tôi vẫn không muốn Đặng Tư Tư đổi phòng, Tiêu Thế Thu lắc đầu nói: “Việc thiên vị con riêng tôi thấy không ít, nhưng thiên vị con của họ hàng thì đây là lần đầu. Manh Manh, may mà em là con gái một, anh không cần lo sau này con cái chúng ta bị đối xử tệ bạc.”
Lời này nói ra khiến sắc mặt mẹ tôi tái mét, bà nghiến răng nghiến lợi đi bảo Đặng Tư Tư dọn chỗ.
Mẹ tôi nói gì với Đặng Tư Tư thì tôi không nghe thấy, nhưng nhìn đôi mắt đẫm lệ của cô ta thì biết, chắc chắn đã khóc một trận với mẹ tôi.
Khi cô ta ôm đồ lên tầng hai, đi ngang qua tôi, ném lại ánh mắt oán độc, trông như muốn cắn c.h.ế.t tôi vậy.
Tôi rộng lượng mỉm cười với cô ta, chính là thích cái vẻ cô ta không ưa tôi nhưng lại không thể làm gì được tôi.
Tôi ở sau lưng cô ta không quên bồi thêm một câu: “Nhớ đặt lại đúng chỗ mấy thứ đồ của tôi trước đây bị cô chất đống vào phòng khách đó nhé.”
Đặng Tư Tư dừng bước, không nói một lời nào mà đi thẳng xuống lầu.
“Manh Manh, đồ của con không thể tự mình dọn dẹp sao? Sao còn để em gái giúp con chuyển?” Mẹ tôi ngại có Tiêu Thế Thu ở đây, cố gắng giữ giọng điệu nhẹ nhàng.
“Mẹ, từ nhỏ mẹ đã dạy con lấy đồ gì thì phải đặt về chỗ cũ. Ban đầu đâu phải con chuyển xuống, cô ấy động vào đồ của con, bây giờ cô ấy trả về chỗ cũ, có gì sai sao?”
Mẹ tôi tức nghẹn lời, chưa đợi bà phản bác, giọng nói ôn hòa của Tiêu Thế Thu vang lên: “Bác gái, cháu đã bảo người đặt nhà hàng gần đây rồi, tối nay cháu mời bác và bác trai dùng bữa nhé. Hai bác không cần lái xe đâu, ngồi xe cháu đi là được.”
Bố tôi liền đồng ý: “Được, hôm nay ở nhà quả thật chuẩn bị cũng không đầy đủ, nhưng còn những người đi cùng cháu thì cháu sắp xếp thế nào?”
Tiêu Thế Thu cười nói: “Không sao đâu ạ, họ sẽ tự lo liệu, không cần để ý đến. Xe của cháu đậu ngay trong khu dân cư, chúng ta đi thôi.”
Bố tôi kéo mẹ tôi, mặt tươi cười định đi theo, mẹ tôi hất tay ông ra: “Tư Tư vẫn đang dọn đồ, tôi đi gọi con bé.”
Tiêu Thế Thu quay đầu lại, có chút khó hiểu: “Gia đình chúng ta ăn cơm, còn phải gọi cả họ hàng sao? Cháu chỉ đặt bốn chỗ ở Ngự Yến Đường thôi, Manh Manh em xem hay là đổi chỗ khác nhé?”
Anh ấy nhìn tôi, tôi cố ý làm nũng nói: “Em chỉ muốn ăn món Phật nhảy tường hạng nhất của nhà hàng đó thôi, anh không phải đã bảo họ hầm lên rồi sao?”
Ngự Yến Đường là một nhà hàng ẩm thực tư nhân đẳng cấp quốc yến, có chuỗi cửa hàng ở nhiều thành phố trong nước. Thuộc hệ thống nhà hàng cao cấp, từ món ăn đến trang trí, dịch vụ đều đi theo phong cách tinh tế.
Chỗ ngồi ở đó cần phải đặt trước, nhiều món ăn còn phải đặt hàng riêng theo số lượng người, rõ ràng là không kịp làm nếu thêm chỗ đột xuất.
Bố tôi đương nhiên biết quy tắc của nhà hàng này, vội vàng nói: “Đặt rồi thì đừng đổi nữa, ở nhà có dì Vương lo, Tư Tư sẽ không bị đói đâu.”
--- Chương 386 ---
Con rể của T thị
Tiêu Thế Thu tiếp tục nói một cách thấu hiểu: “Hay là để dì Vương và em họ đi ăn cùng với trợ lý của cháu và những người khác nhé, vừa đủ mười người một bàn.”
Tôi nghe mà suýt bật cười thành tiếng, thao tác của Tiêu Thế Thu thật là mượt mà, công khai gạch tên Đặng Tư Tư ra khỏi phạm vi người nhà, khiến mẹ tôi vừa tức vừa không nói được anh ấy sai ở đâu.