Cháu gái tôi không được tôi đồng ý đã muốn bỏ đi lấy chồng, tôi còn không được quản nữa sao?
Tôi chẳng qua chỉ là bảo chú họ nó giấu nó đi, để thằng ranh đó không tìm thấy.
Chú họ nó quên mất nó, đó là do đầu óc chú họ nó không tốt.
Chuyện này là chú họ nó làm sai, nhưng Bảo Quốc là trưởng bối, cũng đã xin lỗi Tuấn Đệ rồi, con ranh đó còn muốn gì nữa, sao cứ mãi không tha, nhất định phải làm ầm ĩ đến nha môn kiện tụng, nhà nào có đứa con bất hiếu như vậy chứ!”
Bà ta vừa nói vừa vỗ đùi định ngồi bệt xuống đất gào khóc, nhưng hai bên cảnh sát tư pháp đã có kinh nghiệm. Bà ta vừa vỗ đùi một cái, mỗi bên một cảnh sát đã đưa tay ra chuẩn bị sẵn.
Bà nội còn chưa kịp khuỵu gối đã bị giữ chặt, bà ta nghẹn họng, không thể gào khóc thành tiếng.
Chủ tọa trông có vẻ đau đầu, cô nhìn luật sư của bà nội: "Luật sư của bị cáo Lưu Huệ Phương, anh có điều gì cần trình bày không?"
Luật sư của bà nội hắng giọng nói: "Kính thưa Chủ tọa, quý Thẩm phán, dù thân chủ của tôi đã được xác nhận, quả thực từng ủy thác cho một người cháu khác, tức là bị cáo Lưu Bảo Quốc, giấu cô cháu gái ruột của bà, cũng là nguyên cáo Hạ Tuấn Đệ trong vụ án này.
Nhưng ý định ban đầu của bà không phải là gây tổn hại thân thể cho cô ấy, mà chỉ là ngăn cản Hạ Tuấn Đệ tự ý cùng bạn trai đến tỉnh Hà Đông kết hôn mà không được sự cho phép của người lớn trong nhà.
Số tài sản đòi hỏi từ phía gia đình bạn trai cô ấy cũng không phải do thân chủ của tôi tự ý đòi cho mình, mà là có ý định dùng làm của hồi môn cho cháu gái mang về nhà chồng.
Cùng lắm chỉ có thể coi là hành vi cố gắng đòi tài sản từ nhà trai, dưới hình thức sính lễ biến thành tài sản trước hôn nhân của nguyên cáo. Hành vi này có thể không đạo đức, nhưng không vi phạm pháp luật.
Vì vậy, tôi cho rằng hành vi này không áp dụng cho tội bắt cóc, nhiều nhất chỉ có thể coi là hành vi giam giữ người trái phép.
Xét rằng hành vi này do chính cha mẹ ruột và bà nội của nguyên cáo thực hiện, bên tôi cho rằng vụ án này không phù hợp để xét xử như một vụ án hình sự thông thường, mà nên thiên về hòa giải mâu thuẫn gia đình. Kính mong Chủ tọa xem xét toàn diện tình hình quan hệ gia đình của đất nước chúng ta.
Ngoài ra, thân chủ của tôi có trình độ văn hóa thấp, chỉ học hết lớp ba tiểu học, nên bà không thể hiểu việc mình không cho cháu gái gặp bạn trai là hành vi vi phạm pháp luật.
Đồng thời, thân chủ của tôi đã hơn bảy mươi lăm tuổi, theo quy định của pháp luật, nên được xem xét miễn trừ trách nhiệm hình sự.
Phần trình bày của tôi đã xong."
Luật sư Hà nói muốn quy kết vào tội bắt cóc, còn luật sư của bà nội lại muốn quy kết vào tranh chấp gia đình, còn muốn lấy lý do quan hệ huyết thống, mù luật và tuổi tác để miễn trừ trách nhiệm hình sự.
--- Chương 413: Bắt cóc hay giam giữ trái phép ---
Quả nhiên, sau khi luật sư của bà nội trình bày xong, mấy sinh viên phía sau lại bắt đầu xì xào bàn tán: "Nghe vậy thì dùng tội bắt cóc có vẻ hơi nặng, dù sao thì số tài sản đòi hỏi cũng là định dùng làm của hồi môn cho nguyên cáo mà. Chẳng qua cô ấy hơi xui xẻo, vớ phải một ông chú họ không đáng tin cậy."
Một cô gái khác nói: "Cũng không thể bị cáo nói gì thì mình tin nấy được, dù sao thì con của nguyên cáo đúng là đã mất, hơn nữa cô ấy còn suýt mất mạng.
Nếu tính là tranh chấp gia đình hay hạn chế tự do cá nhân thông thường thì quá nhẹ.
Nếu là tôi, tôi sẽ hận c.h.ế.t bọn họ."
Chị họ nghe luật sư của bà nội nói vậy, tức giận đến mức định đứng dậy, nhưng được luật sư Hà kịp thời trấn an, nên mới kìm nén được, không cãi nhau với bà nội ngay tại chỗ.
Chủ tọa nhìn về phía chị họ: "Nguyên cáo có điều gì muốn nói về những sự thật mà bị cáo đã trình bày không?"
"Có." Luật sư Hà nghiêm nghị nói: "Bên tôi có bốn điểm phản đối đối với lời bào chữa của bên bị cáo.
Thứ nhất, bị cáo Lưu Huệ Phương nói rằng việc đòi hỏi sính lễ khổng lồ là vì lợi ích của nguyên cáo, số tiền này là để nguyên cáo mang về nhà chồng, tức là người hưởng lợi là chính nguyên cáo, do đó không thể kết tội bắt cóc.
Về điều này, bên tôi không đồng ý. Có bằng chứng chứng minh rằng, người hưởng lợi cuối cùng từ số tiền chuộc trong vụ án bắt cóc này là bị cáo Hạ Tuấn Lương."
Luật sư Hà giơ chiếc USB trong tay lên, tiếp tục nói: "Sau khi trình bày xong, tôi sẽ nộp cùng lúc các bằng chứng này."
Bà nội sốt ruột, đứng bật dậy, gằn giọng hung dữ hét lớn: "Mày nói bậy! Chuyện này không liên quan gì đến cháu trai tao, mày đừng hòng kéo nó vào.
Con bé Tuấn Đệ đó đúng là không muốn thấy em trai nó được sung sướng, nếu nó ngoan ngoãn mua xe cho em trai thì đâu ra nhiều chuyện thế này, còn đi kiện cả cha mẹ nó.
Biết sớm là đồ bạc bẽo, đáng lẽ nên bóp c.h.ế.t từ lúc mới sinh! Cái thứ vô liêm sỉ, đồ phá của này không nên nuôi lớn!"
Bà nội tuôn một tràng chửi rủa như s.ú.n.g liên thanh, luật sư bên cạnh không thể ngăn cản, Chủ tọa liên tục gọi dừng vài lần, bà lão mới miễn cưỡng im miệng.