Tôi Làm Mẹ Kế Của Người Yêu Cũ

Chương 38

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

"Chị Hạ không sống ở khu nhà mình đúng không ạ?" Cô ta dò hỏi tôi, "Giờ trời tối rồi, khu này cũng khó bắt taxi, chị ở đâu ạ? Để em bảo bố em đưa chị về nhé."

Thật là tốt bụng quá đi, nhưng không đợi tôi nói gì, Tiêu Thế Thu đã lên tiếng: "Tiểu Tình, em không cần bận tâm, cô Hạ tối nay ở đây. Em về nói với bố em là tôi không cần xe, để chú ấy nghỉ ngơi đi."

Mặt Ngô Vãn Tình rõ ràng hơi cứng lại, rồi lại nịnh nọt cười: "Dạ vâng, Tổng giám đốc Tiêu, em về dọn dẹp phòng khách ngay đây ạ."

“Không cần, cô ta ở tầng ba.” Tiêu Thế Thu nói bằng giọng bình tĩnh, không để ý đến cô ta nữa, quay sang nhìn tôi, ôn hòa nói, “Ngồi lâu sẽ lạnh, anh đưa em đi dạo quanh khu chung cư một lát, rồi chúng ta về nhé?”

Sắc mặt Ngô Vãn Tình càng khó coi hơn, tôi thấy cô ta đã bắt đầu cắn môi.

Tôi mỉm cười nhẹ với cô ta, đứng dậy để mặc Tiêu Thế Thu ôm tôi đi dọc con đường trong khu chung cư.

Đợi đi xa hơn một chút, tôi ngẩng đầu nhìn Tiêu Thế Thu. Anh nhận ra, cúi đầu hỏi tôi: “Sao vậy? Có gì muốn nói thì cứ nói thẳng đi.”

“Cô gái ban nãy hình như có ý gì đó với anh, em ở đây cô ta có muốn đầu độc em không nhỉ?” Tôi xoay người đối mặt với anh, anh rất tự nhiên vòng tay ôm lấy tôi.

“Bình thường bớt xem mấy cuốn ngôn tình vô bổ đi, dành tâm trí vào việc học hơn. Chỉ là một lần chạm mặt mà em đã có thể tự biên tự diễn cả một vở kịch tình ái đẫm m.á.u rồi.”

“ Đúng vậy, em còn nghĩ hộ cô ta rồi đây. Mỗi lần em đến, cô ta sẽ bỏ thuốc độc mãn tính vào bữa sáng của em. Lâu dần, em sẽ ngày càng yếu đi, cuối cùng thì tan biến. Lúc đó, cô ta sẽ đến an ủi anh đang đau khổ, và cuối cùng dùng tấm chân tình của mình để lay động anh.” Tôi vừa xoay người nhảy múa, vừa khoa trương phối hợp ngôn ngữ cơ thể. Nhìn chung, em hẳn trông giống một người bệnh tâm thần nhưng đầy vẻ tao nhã.

--- Chương 36 --- Thú vui của nhà tư bản

Tiêu Thế Thu bật cười vì tôi. “Trước đây sao anh chưa từng nhận ra em mắc chứng hoang tưởng bị hại thế nhỉ?”

“Trước đây á? Chúng ta mới quen nhau có một tuần thôi. Ai không biết còn tưởng anh đã quen em cả đời rồi.”

Tôi lại một lần nữa xoay người nhảy lên, ôm lấy lưng anh. Anh rất hợp tác dùng hai tay đỡ lấy tôi: “ Đúng vậy, sao anh lại cảm thấy đã quen em từ rất lâu rồi nhỉ?”

“Nhân việc chúng ta đã quen biết lâu rồi, hiệp sĩ của tôi, ban cho anh cơ hội cõng công chúa đây về nhà.” Tôi vòng tay ôm cổ anh nói.

“Tuân lệnh, công chúa nhỏ của anh.”

Lúc này, tôi thấy phía sau cái cây cách đó không xa có một bóng người màu trắng.

Ha, giữa đêm hôm khuya khoắt mà mặc đồ trắng, giả ma à!

Vào nhà, dì Ngô thấy Tiêu Thế Thu cõng tôi thì sắc mặt hơi khó coi, bà định đỡ tôi xuống, nhưng tôi không để ý, Tiêu Thế Thu cứ thế cõng tôi lên lầu.

Đến khúc cua tầng hai, Ngô Vãn Tình cũng vào cửa. Tôi quay đầu nhìn lại đúng lúc đối mặt với ánh mắt oán độc của cô ta. Lòng tôi giật mình, lẽ nào cô ta thật sự muốn g.i.ế.c tôi?

Vừa nãy bên ngoài ánh sáng quá mờ, tôi không nhìn rõ mặt mũi cô ta. Giờ thì nhìn rõ rồi, vẻ ngoài đúng kiểu tiểu bạch hoa, màu trắng quả thật rất hợp với cô ta, trông rất trong sáng, yếu ớt, còn vương chút u sầu nhàn nhạt.

Tôi không biết mình đã gặp cô ta ở đâu, trông có chút quen mắt, nghĩ một lúc không ra thì thôi vậy.

Về phòng, Tiêu Thế Thu đi vào phòng tắm xả nước trước, “Mệt cả ngày rồi, lát nữa em ngâm mình nước nóng giải tỏa mệt mỏi nhé.”

Tôi chưa từng ngâm mình trong cái bồn tắm lớn đến vậy bao giờ, vừa sờ thành bồn vừa cảm thán: “ Đúng là chủ nghĩa tư bản c.h.ế.t tiệt, một người mà dùng cái bồn tắm to thế này, thật lãng phí quá đi mất.”

Cứ tưởng anh sẽ cãi lại tôi vài câu, không ngờ anh lại gật gù tán thành: “Em nói đúng, một người ngâm mình thì lãng phí quá, hai người cùng ngâm thì rất hợp.”

Anh hiển nhiên coi lời cảm thán của tôi là lời mời, còn thuận lý thành chương chấp nhận luôn.

Nửa tiếng sau, tôi nửa tựa vào bồn tắm, dòng nước massage liên tục kích thích tứ chi và lưng, tôi thoải mái thở dài: “Tiếc là trời tối rồi, nếu không vừa ngâm mình vừa ngắm cảnh bên ngoài thì đúng là một sự hưởng thụ hoàn hảo.”

“ Đúng vậy, vị trí này nhìn ra cảnh đẹp nhất, ngày mai ban ngày em có thể ngâm thêm lần nữa.” Anh nói một cách nghiêm túc, cuối cùng còn bổ sung: “Anh có thể ngâm cùng em, ngâm bao lâu cũng được.”

Tôi thấy hơi buồn cười: “Em mặc quần áo cũng có thể ngắm cảnh mà, đâu nhất thiết phải ngâm mình trong nước chứ?”

Anh tỏ vẻ như bỗng nhiên hiểu ra: “ Đúng rồi, em nói xem có phải từ khi gặp em anh đã trở nên ngốc nghếch không? Anh cảm thấy đầu hơi ngứa, có phải sắp mọc ra cái ‘não yêu đương’ trong truyền thuyết rồi không?”

Tôi bị dáng vẻ đó của anh chọc cười: “Anh xem, chọc em cười dễ đến thế mà, đâu cần phải tốn mấy chục vạn đốt pháo hoa đâu.”

Tôi Làm Mẹ Kế Của Người Yêu Cũ

Chương 38