Tôi có chút đỏ mắt nhìn thân hình nóng bỏng của cô ấy, ĐM! Cố quá rồi! Ngay cả dụng cụ tập thể dục cộng đồng cũng không tha, không cho người khác đường sống mà!
Ở khoảng trống trước cổng khu dân cư, mấy cụ già đang dắt cháu đi chơi, đứa bé lần trước lấy đá viết chữ lên chiếc Bentley cũng có mặt.
Lần này bà nội đứa bé rõ ràng đã nhớ đời rồi, thấy xe chúng tôi đậu ở vị trí lần trước, bà ấy giật giật khóe miệng, lẩm bẩm kéo đứa bé đòi về nhà, đứa bé không chịu, khóc lóc mè nheo không đi.
Dì nhỏ tôi mất chưa đầy hai tháng, mọi người vẫn còn nhớ chuyện xảy ra ở đám tang, mấy bà thím nhao nhao nhìn về phía chúng tôi.
Sau khi tôi xuống xe nghe thấy có bà thím nhỏ tiếng bàn tán: “Cái nhà này đúng là có tiền thật, lại đổi xe nữa rồi. Không biết chiếc xe này có đắt không, hay là đưa cháu về nhà trước đi, nhỡ thằng bé nghịch ngợm lại cào xước xe người ta, không biết phải bồi thường bao nhiêu tiền.”
Một bà thím khác có vẻ khó xử: “Đứa cháu nhà tôi không chịu về, mới ra ngoài được một lúc thôi.”
Tôi từ bên cạnh họ đi qua, tốt bụng nói với họ: “Chiếc xe này không đắt bằng chiếc trước đâu, cũng chỉ tầm hai trăm vạn tệ thôi.”
Bà thím vẫn còn đang băn khoăn vì cháu mình chưa chơi đủ, liền một tay túm lấy cháu trai rồi đi thẳng.
Chúng tôi đi đến cầu thang thì tôi quay đầu nhìn lại, những người dắt cháu đi chơi gần bãi đỗ xe đã tản đi sạch bách.
Tôi tiện miệng nói: “ Đúng rồi, dắt cháu đi chơi ở khu xanh phía sau khu dân cư chẳng tốt hơn sao, không hiểu sao ai cũng thích chen chúc ở cổng lớn. Xe cộ qua lại đông đúc thế không an toàn chút nào.”
Bố tôi cười nói: “Con còn nhớ hồi nhỏ ở đây vẫn là một làng không? Hồi đó về nhà bà ngoại con, mỗi lần đầu làng đều có rất nhiều ông bà già ngồi phơi nắng trò chuyện.
Bây giờ cổng lớn của khu dân cư này cũng giống như đầu làng ngày xưa vậy, cái thói quen cũ đã nuôi dưỡng bao năm làm sao nói bỏ là bỏ được.”
Tôi: “…”
Thôi được rồi, nói vậy thì tôi hiểu rồi.
Đặng Tư Tư đi phía trước nhất, đến cửa, cô ta trực tiếp lấy chìa khóa ra mở cửa rồi đi vào.
Nhà dì nhỏ vẫn là cửa chống trộm kiểu cũ, mở ra cửa ‘loảng xoảng’ một tiếng đập vào tường, trong nhà truyền ra một giọng phụ nữ có chút lười nhác, “Tân Vinh, sao nhanh thế đã mua đồ ăn sáng về rồi à.”
Ngay sau đó từ phòng ngủ chính bước ra một người phụ nữ lạ mặt mặc đồ ngủ.
Cô ta thấy cả căn phòng đầy người, kinh hãi lớn tiếng hỏi: “Mấy người là ai? Sao lại tự tiện vào nhà người khác vậy?”
Đặng Tư Tư còn kinh hãi hơn cô ta: “Cô là ai? Sao lại tự tiện ngủ ở nhà người khác vậy?”
Mẹ tôi vừa kinh ngạc vừa tức giận đến mức vẻ ngoài nữ thần lạnh lùng sắp không giữ nổi nữa: “Đặng Tân Vinh đâu rồi? Cô có quan hệ gì với anh ta?”
Bố tôi sờ sờ mũi, tuy chuyện không liên quan đến mình, nhưng vẫn hơi lúng túng, “Mấy đứa cứ nói chuyện đi, bố ra ngoài hút điếu thuốc.”
Tôi thì khác, trước mắt đột nhiên nhảy ra một quả dưa lớn, cảm giác buồn ngủ suốt đường đi đều tan biến hết, bây giờ chỉ muốn vớ một nắm hạt dưa ngồi sang một bên từ từ nghe ngóng.
Người phụ nữ đó mắt một mí, mặt trái xoan, trông có vài phần tiểu thư khuê các, dung mạo cùng lắm chỉ tính là thanh tú, nhưng được cái trẻ trung, nhìn chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi.
Cô ta có chút hoảng loạn nhìn mẹ tôi, “Tân Vinh, Tân Vinh không phải nói bà đã c.h.ế.t rồi sao? Anh ta lừa tôi?”
Cô ta lại coi mẹ tôi là dì nhỏ, mẹ tôi tức đến không nhẹ, “Cô nói vớ vẩn gì đấy? Cô c.h.ế.t tôi cũng chưa chết! Đặng Tân Vinh đâu rồi?”
“Có chuyện gì vậy?” Đặng Tân Vinh vừa lúc trở về, trên tay còn xách đồ ăn sáng, mùi bánh kếp trái cây ngửi khá thơm.
--- Chương 532 --- Lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn tôi
Tôi liếc mắt nhìn một cái, có hai phần bánh kếp trái cây, hai ly sữa đậu nành, và bốn quả trứng trà, bữa sáng khá thịnh soạn đấy.
Nghe thấy giọng Đặng Tân Vinh, mẹ tôi và Đặng Tư Tư cùng quay đầu lại, mẹ tôi nén giận nói: “Tân Vinh, người phụ nữ này là ai, sao cô ta lại ở nhà anh?”
Trên mặt Đặng Tân Vinh lộ ra một tia lúng túng, nhưng anh ta nói tránh trọng điểm: “Mấy người đến sao không báo trước một tiếng, để tôi còn dọn dẹp nhà cửa một chút chứ.”
Người phụ nữ kia cũng lớn tiếng chất vấn: “Tân Vinh, bà ta là ai? Anh không phải nói vợ anh đã c.h.ế.t rồi sao? Người phụ nữ này tại sao lại có chìa khóa?”
Đặng Tân Vinh lúc này mới nhớ ra giới thiệu với người phụ nữ kia: “Đây là con gái tôi, ba người kia là chị cả của vợ tôi cùng gia đình.”
Người phụ nữ kia lập tức thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt vẫn không tốt lắm, có chút âm dương quái khí nói: “Ôi, khí thế lớn ghê, cứ tưởng là vợ cả đến bắt gian, hóa ra là chị dâu cũ đến lo chuyện bao đồng à.”
Mẹ tôi không thèm để ý đến người phụ nữ kia, quay sang Đặng Tân Vinh mắng chửi: “Đặng Tân Vinh! Vợ anh mới mất chưa đầy hai tháng, chưa hết tuần thất mà anh đã dẫn đàn bà về nhà rồi sao?
Anh và Thư Hân đã là vợ chồng gần hai mươi năm rồi, mà vào ngày Thanh Minh này còn qua lại với người phụ nữ khác, anh không thấy quá đáng lắm sao?”