Tôi Làm Mẹ Kế Của Người Yêu Cũ

Chương 440

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Nhưng điều này phải nói từ đâu đây? Tố cáo Tuấn Lương đi tù thì liên quan gì đến Tiểu Tùng và các con?”

Thấy bố tôi không tiếp tục khuyên ngăn, chú tôi vẻ mặt nhẹ nhõm hơn nhiều, ông nói: “Lý do cuối cùng em muốn nói chính là vì Tiểu Tùng và Tiểu Bách.

Bà nội không chịu nhượng bộ về việc bồi thường, chính là vì bà ấy nghĩ Tuấn Lương không phạm tội, sẽ không bị kết án, còn nghĩ nó sẽ kết hôn sinh con, nên phải giữ lại gia sản cho Tuấn Lương.

Nếu Tuấn Lương bị bắt vào, còn phải ở tù rất lâu, thì những đứa cháu trai mà bà ấy có thể trông cậy chỉ còn có Tiểu Tùng và Tiểu Bách thôi.

“Anh sẽ nói với cô ấy rằng, nếu Tuấn Đệ có thể ký giấy bãi nại, em ấy không bị kết án, thì Văn Tùng sau này có hy vọng rất lớn để làm chính trị, làm quan chức.

Anh cũng biết mẹ của chúng ta luôn mong muốn chúng ta làm rạng rỡ tổ tông, đây đã là chấp niệm của bà ấy rồi.”

Nói đến đây, chú tôi dừng lại một chút, “Đứa cháu lớn đã hỏng rồi, không thể vì nó mà làm lỡ tiền đồ của hai đứa cháu khác được.”

Bố tôi vỗ vai chú, “Chú nói đúng, chuyện này tôi ủng hộ chú, Tuấn Lương coi như bị mẹ chúng ta nuôi hỏng rồi, chuyện này chú cứ làm đi.

Tội nghiệt mà Tuấn Lương gây ra thì nên tự mình gánh chịu, so với cháu của bạn chú, Tuấn Lương chỉ mất tự do, còn người ta thì mất đi một cơ thể lành lặn.

Bạn tôi nói mất một quả thận không chỉ khiến thể chất suy yếu mà tuổi thọ cũng sẽ giảm đáng kể, hơn nữa khả năng sinh sản cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Cháu trai của anh ấy là độc đinh của gia đình anh cả, giờ thành ra thế này, đến việc lấy vợ cũng khó khăn rồi.”

Mẹ tôi gật đầu phụ họa, “ Đúng vậy, tuy nói mất một quả thận vẫn sống được, nhưng chất lượng cuộc sống sẽ kém đi rất nhiều.

Bệnh viện chúng ta đã từng tiếp nhận một sản phụ chỉ có một quả thận, trong thời gian mang thai không biết đã ăn gì mà quả thận đơn độc không thể chuyển hóa được, cuối cùng phải mổ lấy thai nhưng thai nhi đã chết.

Chắc sau này muốn sinh con nữa cũng khó.”

Bố tôi nghe xong trầm ngâm, tôi cũng ở bên cạnh phụ họa: “ Đúng vậy, chú, chú làm thế là đúng rồi, nếu cảnh sát có thể thông qua đầu mối này mà nhổ tận gốc cả một chuỗi công nghiệp, chú thử nghĩ xem chú đã cứu được bao nhiêu người?”

--- Chương 538 ---

Làm công tác tư tưởng

Chú tôi mỉm cười biết ơn nhìn tôi, tôi có thể hiểu được cuộc đấu tranh tư tưởng của chú ấy mãnh liệt đến mức nào, tự tay đẩy cháu trai vào tù, áp lực tâm lý mà chú ấy phải chịu đựng là rất lớn.

Thấy bố tôi vẫn còn đang thất thần, tôi chợt nảy ra một ý, kéo tay ông nũng nịu nói: “Bố ơi, nếu con gái bố mà gặp phải chuyện như vậy, bị người ta cắt thận, bố có xót không?”

Bố tôi giật mình, mắt chớp chớp, rồi đột nhiên rất nghiêm túc nói: “Xót chứ, đương nhiên là xót, nếu con mà có mệnh hệ gì, bố có khi còn muốn g.i.ế.c người ấy chứ.

Khạc khạc khạc, con sẽ không sao đâu.”

Không biết ông có thực sự nghĩ như vậy không, ít nhất cho đến bây giờ ông vẫn chưa hề nhắc đến chuyện muốn tôi hiến thận.

Tôi lại nhớ ra một chuyện khác, “Chú ơi, nếu chị họ ký giấy bãi nại, bà nội được thả về, căn nhà đó bồi thường cho chị họ, vậy bà nội sẽ ở đâu?”

Vì tiền đồ của Văn Tùng và Văn Bách, việc thả bà nội ra thì tôi cũng nhịn, nhưng tôi không muốn bà ấy ra tù rồi còn có thể sống an hưởng tuổi già trong tình mẫu tử hiếu thảo.

Mẹ tôi buột miệng nói: “Căn nhà cũ dưới quê không phải vẫn còn đó sao? Bà nội có thể ở đó mà.”

Tôi cười mỉa mai, “Bố không biết tính cách của bà nội sao? Bà ấy sẽ an phận một mình ở quê sao? Đến lúc đó bà ấy làm ầm lên đòi về nhà chúng ta thì sao?”

Bố tôi không nghĩ ngợi gì liền kinh hãi nói: “Thế thì làm sao được? Bà nội và mẹ con không hợp tính nhau, về nhà chúng ta chẳng phải ngày nào cũng gây gổ, đến lúc đó nhà cửa suốt ngày gà bay chó sủa, ngày tháng này còn sống yên ổn được không?

Con thì một năm ở nhà chẳng mấy lần, còn bố thì thường xuyên ở nhà cơ mà.

Không được, tuyệt đối không được!”

Mẹ tôi dành cho ông một ánh mắt tán thưởng.

Thái độ này vẫn đáng khen, bố tôi tuy mềm lòng nhưng khi liên quan đến vấn đề mấu chốt thì vẫn khá tỉnh táo.

Tôi lại nhìn về phía chú tôi, chú ấy thiếu điều muốn viết chữ “Từ chối” lên mặt, “Anh hai, không phải em bất hiếu, mà thật sự là ngoài chị dâu, người phụ nữ nào có thể chịu được tính cách của mẹ chúng ta chứ, dù sao vợ em chắc chắn là không thể.

Lần trước đến nhà em ở có một tuần mà suýt nữa làm tan nát cả nhà em rồi.

Chúng ta vẫn nên tìm cách để bà cụ về ở nhà cũ đi.”

Bố tôi rất đồng tình vỗ vai chú nói: “ Đúng, chú nghĩ cách thuyết phục mẹ chúng ta đi.”

“Tại sao lại là em đi thuyết phục? Anh là anh mà.”

“Chú vốn là người làm công tác tư tưởng, chuyện này đương nhiên chú thạo hơn.” Bố tôi nói một cách đường hoàng.

Chú tôi: “...”

Năm nay tảo mộ không có bà nội chủ trì, toàn bộ quy trình được đơn giản hóa rất nhiều, mọi người đốt vàng mã xong là về.

Tôi Làm Mẹ Kế Của Người Yêu Cũ

Chương 440