Hoàng Thiên Di vẫn chưa quen với cách nói chuyện của cha ruột, cô cười khan nói: "Cha không cần mỗi lần nhắc đến mẹ con đều phải thêm chữ 'xinh đẹp ' vào phía trước đâu, ha ha, con biết mẹ con hai mươi năm rồi, bà ấy trông thế nào con biết rõ lắm."
Bà Hoàng liếc mắt sắc lẹm bay tới, Hoàng Thiên Di lập tức chữa lời: "Ý con là con biết mẹ con đẹp đến mức nào rồi, cha thật sự không cần lần nào cũng phải nhấn mạnh với con đâu. Cha cứ khen thế này, không sợ bị người khác để ý sao."
Ngài Đại sứ thuận theo lời, "Được rồi, con gái xinh đẹp đáng yêu của cha."
Hoàng Thiên Di: "..."
Vợ thì sợ người ta để ý, còn con gái thì không cần sợ.
Đường Nghị đưa mẹ và Tô Dao rời đi trước, mấy người chúng tôi vẫn ở lại trong vườn của câu lạc bộ trò chuyện uống trà.
Nhưng không lâu sau, Hoàng Thiên Di không chịu nổi những lời tình cảm ngọt ngào đến rụng răng của cha mình nữa, cô đứng dậy nói: "Con đi một lát, mọi người cứ tiếp tục nói chuyện."
Tôi và Tiêu Thế Thu cũng rất biết điều đứng dậy, chuẩn bị cùng Hoàng Thiên Di đi dạo.
Bà Hoàng thấy con gái muốn đi, liền hỏi theo: "Con đi đâu đấy?"
Hoàng Thiên Di rất không thanh lịch đảo mắt, dùng tiếng địa phương Nam tỉnh nói: "Đi ị đây ạ ~"
Tôi cố nín cười, may mà Hoàng tử không hiểu, nếu không thì quá ảnh hưởng đến hình tượng rồi.
Hoàng tử Christian thấy chúng tôi đứng dậy, anh ấy cũng không muốn làm bóng đèn, nên cũng đi dạo cùng chúng tôi.
Đang là mùa xuân, khuôn viên câu lạc bộ đã tràn đầy sức sống, đặc biệt là rừng hoa anh đào, đẹp đến mơ màng.
Hoàng tử phong độ ngời ngời, vô cùng lịch thiệp đi bên cạnh Hoàng Thiên Di. Tôi nghe anh ta dùng giọng nói trầm ấm hỏi một cách dịu dàng: “Margareta, ‘ô-sì’ mà cô vừa nói với mẹ là có ý gì vậy?”
Hoàng Thiên Di sững sờ, vẻ mặt hơi gượng gạo: “Anh hỏi cái đó làm gì?”
Hoàng tử nhìn cô đầy tình cảm: “ Tôi yêu Trung Quốc, tôi muốn học thêm tiếng Trung. Cô có muốn dạy tôi không?”
Đối diện với một gương mặt đẹp đến thế, Hoàng tiểu thư – một người mê trai đẹp – gần như không có chút sức đề kháng nào. Cô chỉ chần chừ một giây rồi gật đầu đồng ý: “'Ô-sì' chính là 'ị/ỉa' đó.”
Tôi che mặt, thật không thể tin nổi, đối diện với hoàng tử đẹp như tiên, cái người này lại dạy từ đầu tiên đầy mùi vị đến thế.
Đúng là một giây phá hỏng một cuộc trò chuyện lãng mạn.
--- Chương 572 ---
Ngực không lớn nhưng tấm lòng không hề nhỏ
Có điều, mạch não của hoàng tử có thể hơi khác chúng tôi. Anh ta chỉ sững sờ một lát, rồi vẻ mặt như bừng tỉnh, lại hỏi: “Vậy ‘ô’ có nghĩa là ‘kéo’ à?”
“ Đúng, đúng vậy, chính là ý đó.” Hoàng Thiên Di tặng anh ta một ánh mắt tán thưởng.
Được khuyến khích, hoàng tử cười càng thêm quyến rũ: “Vậy tôi có thể ‘ô’ tay em không?”
Tiêu Thế Thu cố nhịn cười, ôm chặt lấy tôi đang sắp cười đến co quắp vào lòng, nhanh chóng đi về phía khác. Vừa đi vừa nói: “Bé cưng, chúng ta sang bên kia xem hoa đi.”
Tôi vừa cười đến run cả vai, vừa quay đầu nhìn cặp đôi hoạt bát đẹp mắt kia, lắc lắc tay áo của Tiêu Thế Thu cười nói: “Anh kéo em đi gấp thế làm gì, em còn muốn nghe Thiên Di giảng giải sự khác biệt giữa hai từ đó cho hoàng tử nghe chứ.”
Anh vỗ nhẹ lên đầu tôi, cười mắng: “Thu lại cái sở thích quái đản của em đi, chúng ta đi xa ra một chút, để hai người đó mỗi người nói một đằng đi.”
Trên sườn đồi cách đó không xa có những cánh đồng cúc dại bạt ngàn. Nếu không phải ở trong khuôn viên câu lạc bộ, chắc chắn nó đã trở thành địa điểm check-in chụp ảnh hot của giới trẻ rồi.
Sau khi cười đùa, chúng tôi nắm tay nhau đi giữa biển hoa.
Tôi có chút tò mò hỏi anh: “Sao anh lại để họ ở riêng một mình vậy, không giúp Đường Nghị trông chừng chút sao? Anh không sợ họ nảy sinh tình cảm à?”
Tiêu Thế Thu bất lực nhún vai: “Lúc nãy anh không nói rồi sao, anh có thể giúp Đường Nghị rất nhiều việc, nhưng chuyện yêu đương thì nhất định phải tự mình làm thôi.
Tự cậu ta chọn cách bỏ Hoàng Thiên Di lại để đưa dì và Tô Dao đi, vậy thì phải chuẩn bị tinh thần bị đào góc tường rồi.
Cậu ta là người trưởng thành, làm bất cứ việc gì cũng nên suy nghĩ kỹ hậu quả có thể xảy ra.”
Tôi có chút do dự hỏi: “Vậy là anh thấy cậu ta không nên đưa dì đi sao? Dù sao đó cũng là mẹ cậu ta, không đồng ý thì e là không hay cho lắm.”
Tiêu Thế Thu nhìn vào mắt tôi hỏi: “Nếu là anh gặp chuyện như vậy, trong lòng em có thấy khó chịu không?”
Tôi nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói: “Nếu là mẹ anh bảo anh đi đưa, em chắc sẽ hơi khó chịu một chút, nhưng nếu anh nhanh chóng quay lại thì em sẽ không chấp nhặt đâu.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, khóe môi anh khẽ cong lên, ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu tôi, cười khẽ trêu chọc: “Không ngờ, dù n.g.ự.c không lớn nhưng tấm lòng lại không hề nhỏ đâu.”
“Tiêu Thế Thu!!” Tôi nghiến răng nghiến lợi dẫm lên đôi giày da thủ công đắt tiền của anh, lần này không hề do dự.
Không đợi chân tôi chạm đất, anh bật cười một tiếng rồi bế bổng tôi lên. Tôi vùng vẫy mấy cái nhưng cuối cùng vẫn không dẫm trúng được.