A Nghị trong chuyện này, thật ra cũng chẳng làm gì sai, điểm mấu chốt hẳn là các bác đều biết.
Cháu có thể hiểu ý các bác muốn liên hôn với nhà họ Đường, nhưng liên hôn là kết thân chứ không phải kết thù. Bác thử nghĩ xem, nếu Diêu Diêu thật sự cố tình lấy A Nghị, bắt A Nghị từ bỏ người bạn gái mà cậu ấy yêu sâu sắc, liệu cậu ấy có oán hận Diêu Diêu không?”
Đường Nghị ở bên cạnh như phụ họa, liên tục gật đầu.
Thần sắc của Tô Bảo Hoa đã bắt đầu d.a.o động, ông ta quay đầu nhìn bà cụ Tô: “Mẹ, mẹ xem chuyện này... chúng ta có nên nói chuyện rõ ràng với Diêu Diêu không?”
Bà cụ Tô vẫn cãi cố: “Nói gì chứ? Chẳng lẽ nhà họ Tô chúng ta còn phải sợ bọn chúng sao? Diêu Diêu bây giờ đang mang thai, con không bảo vệ nó, không nói đỡ cho nó thì thôi, lại còn muốn lấy mấy chuyện này ra kích động nó à?
Mẹ không cần biết đứa bé trong bụng nó là từ đâu ra, tóm lại là con của ai thì người đó phải chịu trách nhiệm. Con làm cha đừng có nghĩ đến chuyện chối bỏ trách nhiệm!”
Bà cụ này quả nhiên là một người khó đối phó, bà ta đang nghĩ chỉ cần đứa bé sinh ra, Hoàng Thiên Di sẽ buông tay, dù sao mẹ kế cũng không dễ làm.
Đường Nghị hít sâu một hơi, vô cùng nghiêm túc nói: “Bà cụ Tô, lời này của bà cháu công nhận. Nếu Diêu Diêu thật sự muốn sinh đứa bé này ra, cháu có thể trả tiền nuôi dưỡng, nhưng ngoài ra, cháu sẽ không chịu bất kỳ trách nhiệm nào.
Sự ra đời của đứa bé này không phải là ý muốn của cháu. Bà cũng đừng nghĩ rằng vì có đứa bé này mà ép cháu cưới cô ấy.”
“Cậu!...” Lồng n.g.ự.c bà cụ Tô phập phồng càng nhanh hơn!
Cửa thư phòng mở ra, Tô Diêu với gương mặt đầy vết lệ bước vào. Đường Nghị trông có vẻ hơi khó xử, không biết cô ấy đã nghe được bao nhiêu.
Cô ấy chảy nước mắt nhìn Đường Nghị một cách bướng bỉnh, thật đáng thương mà lại kiên cường.
“A Nghị, anh ghét em đến vậy sao? Tình cảm bao nhiêu năm của chúng ta từ nhỏ đến lớn, anh từng nói sẽ bảo vệ em, lẽ nào anh cứ vậy mà nuốt lời sao?”
Đường Nghị dở khóc dở cười: “Cô nương à, lời tôi nói năm tám tuổi, cô định giữ để khống chế tôi cả đời sao?”
Tô Diêu không bỏ cuộc, có chút ngang ngược nói: “Dù sao thì mặc kệ em mang thai bằng cách nào, em quen anh sớm hơn cô ta, bây giờ em vẫn là mẹ của con anh, đương nhiên nên là vợ của anh, nói cô ta là tiểu tam thì có gì sai sao?”
Đây là cái luận điệu hiếm thấy nào vậy, còn có thể tự ý gán danh hiệu cho mình như thế sao?
Thấy Tô Diêu run bần bật cả hai vai, bà cụ Tô đứng dậy ôm lấy đứa cháu gái cưng, đau lòng an ủi: “Trái tim của bà ơi, con đang mang thai đấy, không được tức giận đâu nhé, mau ngồi xuống mà nói chuyện.”
Bị bà cụ Tô nói vậy, nước mắt Tô Diêu, nãy giờ còn kiềm nén được, giờ tuôn như mưa. Bà cụ nhìn thấy mà lòng đau như cắt, trừng mắt nhìn chúng tôi một cái thật hung tợn, rồi đau xót nói: “Tiểu Nghị, Diêu Diêu nhà chúng ta có điểm nào không xứng với cháu chứ? Tình cảm bao nhiêu năm nay, sao cháu lại bị con hồ ly tinh bên ngoài kia mê hoặc tâm trí, loại phụ nữ đó chính là vì tiền của nhà họ Đường mà đeo bám cháu!”
Bạn thân của mình bị nói như thế, tôi tuyệt đối không thể nhịn được, cho dù đối phương là bà cụ thì cũng không được. Nhìn biểu hiện của bà ấy lúc nãy, sức khỏe chắc cũng tốt, tức giận đến biến sắc mặt mà cũng không bị đau tim, chắc tôi có thể yên tâm mà đáp trả rồi.
Tôi hít một hơi thật sâu xuống đan điền, hai tay chống nạnh, tạo dáng đầy khí thế, nghiêm túc nói: “Bà cụ Tô, con hồ ly tinh mà bà nhắc đến là bạn thân nhất của tôi, là học sinh xuất sắc của trường đại học hàng đầu cả nước, là con gái của Đại sứ Tây Ban Nha tại Trung Quốc, Công tước Alfonso En, En... gì gì đó, De, De... gì gì đó y Aragon.”
Haizz, vốn định phô trương khí chất hết cỡ, ai dè tên khó nhớ quá, khoe không được mượt mà cho lắm.
Tiêu Thế Thu mặt đầy vạch đen, có chút bất lực nhìn tôi, Đường Nghị thì trực tiếp che mặt.
Nhưng chỉ cần tôi mặt dày đủ, người xấu hổ sẽ là người khác. Chút trở ngại nhỏ này hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc tôi đòi lại công bằng cho cô bạn thân.
Tôi tiếp tục đầy căm phẫn nói: “Thiên Di cô ấy là người thừa kế thứ chín của ngai vàng Tây Ban Nha, hơn nữa, mẹ cô ấy, bà Hoàng Nhã Nam, đứng đầu bảng xếp hạng tài sản nữ giới ở tỉnh Nam.
Cô ấy lại là con gái một, nên dù xét về mặt nào, cô ấy cũng là người thừa kế duy nhất. Bà gọi đây là hồ ly tinh ư? Ít nhất cũng phải là Cửu Vĩ Hồ Tiên chứ?
Cái cảm giác ưu việt của nhà bà rốt cuộc là từ đâu ra vậy?”
Biết bà cụ Tô khó đối phó, nhưng không ngờ lại khó đến vậy. Tô Bảo Hoa là người con hiếu thảo, mẹ ông ta không chịu nhượng bộ, xem ra rất khó để ông ta bày tỏ thái độ.
Không đợi người nhà họ Tô mở lời, tôi liền quay đầu nhìn Đường Nghị, lắc đầu thở dài: “A Nghị à, anh thấy không, trong mắt người nhà họ Tô, những người phụ nữ khác để ý đến anh chỉ vì một lý do duy nhất— anh có tiền, còn những ưu điểm khác thì không có cái nào cả.