Cả trường quay lập tức im lặng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô ta.
Ninh Bối sững sờ một chút, nhưng rất nhanh đã lấy lại nụ cười chuyên nghiệp: “Bạn học Đường, xin hỏi bạn có vấn đề gì?”
Đường Ngọc Diệp không thèm để ý Ninh Bối, mà trực tiếp nhìn về phía Tiêu Thế Thu ở hàng ghế khách mời: “Tiêu tổng, với tư cách là giám khảo khách mời, ngài có nên tránh hiềm nghi không? Dù sao thì, mối quan hệ giữa ngài và một bạn học nào đó trong đội tuyển đại học A đâu có bình thường.”
Lời cô ta vừa dứt, khán phòng lập tức vang lên những tiếng xì xào bàn tán.
Có người thì thầm hỏi: “Ý gì vậy? Tiêu tổng có quan hệ với ai trong đội đại học A?”
Lại có người trực tiếp nhìn về phía chúng tôi, săm soi từng người, đoán xem ai trong số chúng tôi có mối quan hệ ‘ không bình thường’ với Tiêu Thế Thu.
Tim tôi chợt thắt lại, vô thức nhìn về phía Tiêu Thế Thu, nhưng lại thấy anh thần sắc bình thản, cứ như lời Đường Ngọc Diệp nói không liên quan gì đến anh.
Thấy tôi nhìn về phía mình, anh không hề kiêng dè nháy mắt với tôi. Sự bất an trong lòng tôi kỳ diệu tan biến, nhưng rồi lại có chút bực bội lườm anh một cái. Giờ là lúc nào rồi mà còn trêu ghẹo tôi chứ.
Ninh Bối chắc là lần đầu tiên gặp người dám công khai chất vấn sự công bằng của chương trình ngay tại chỗ. Tiếng hét của tiểu thư Đường đã khiến anh ta đơ người mất một lúc, nhưng với khả năng ứng biến siêu phàm của mình, anh ta nhanh chóng nở lại nụ cười chuyên nghiệp: “Bạn học Đường, nếu có bất kỳ thắc mắc nào, chúng ta có thể thảo luận sau khi chương trình kết thúc, không làm mất thời gian của mọi người ở đây.”
Mặc dù chương trình giải trí này chỉ dài 60 phút, nhưng thời gian chúng tôi ghi hình, tính cả chuẩn bị ban đầu và giờ nghỉ giữa chừng, đã hơn bốn tiếng đồng hồ rồi. Người khác thì không sao, lão Phí rõ ràng đã có vẻ mệt mỏi.
Đường Ngọc Diệp vẫn không chịu buông tha, giọng nói cao thêm tám độ: “Thảo luận sau chương trình ư? Dựa vào đâu! Nếu có người dựa vào quan hệ để giành điểm, vậy thì cuộc thi này còn công bằng gì nữa?
Tiêu tổng, ngài có phải nên giải thích một chút, ngài và bạn học Hạ của đại học A có quan hệ gì không?”
Cả trường quay ồ lên, tiếng bàn tán trong khán phòng ngày càng lớn, có người thậm chí còn đứng thẳng dậy, muốn nhìn rõ hơn.
Phóng viên nhanh chóng chĩa ống kính về phía tôi. Đường Nghị đứng dậy điên cuồng ra hiệu cho Đường Ngọc Diệp ngồi xuống, nhưng tiểu thư Đường, người đã quen với sự tùy hứng, hoàn toàn không để hành động của chú út vào mắt, vẫn ngẩng cao đầu, vẻ mặt đầy bất phục.
Đột nhiên bị tất cả mọi người nhìn chằm chằm như vậy, tôi cảm thấy không thoải mái chút nào, nhưng vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười để giữ thể diện, trong lòng bắt đầu tự tẩy não: Họ nhìn tôi là vì tôi đẹp.
Hoàng Thiên Di khẽ rủa thầm: “Chỉ vì một chuyến du lịch nước ngoài mười ngày mà cô ta lại liều mình như vậy sao? Nhà họ Đường này sắp phá sản rồi à? Tôi phải hỏi Đường Nghị xem nhà cậu ta có nghèo đến mức đó không, nếu không thì mau về nhà tôi ở rể đi.”
Trọng tâm của cô ấy rõ ràng đã đi chệch hướng, nhưng tôi giờ cũng không có tâm trạng để đôi co về vấn đề trọng tâm với cô ấy. Tô Nhật Na cũng nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi dưới gầm bàn, ra hiệu cho tôi đừng hoảng sợ.
--- Chương 710 ---
Tuyên bố bất ngờ
Đường Ngọc Diệp trực tiếp gọi tên Tiêu Thế Thu, nụ cười của Ninh Bối hơi cứng lại, nhưng may mà đây là chương trình ghi hình, anh ta cũng không hoảng sợ, dùng ánh mắt có chút trêu chọc nhìn về phía Tiêu Thế Thu.
Khóe môi Tiêu Thế Thu khẽ cong lên, anh không vội vàng đứng dậy, chỉnh lại cổ áo vest, ánh mắt lướt qua toàn trường, cuối cùng dừng lại trên người Đường Ngọc Diệp, nhàn nhạt nói: “Nhóc con, bây giờ gặp tôi đến chú họ cũng không gọi à? Xem ra tôi phải nói chuyện với bố cháu về vấn đề giáo dục của cháu rồi.”
Nói xong, anh rời khỏi ghế khách mời, băng qua sân khấu, đi về phía tôi. Đường Ngọc Diệp bị một câu nói của anh khiến sắc mặt có chút tái đi, nhưng cô ta vẫn bướng bỉnh mím môi, bất phục liếc nhìn Đường Nghị đang ngồi ở khán đài. Đường Nghị bực bội trừng mắt nhìn cô ta, không thèm để ý nữa.
Tiêu Thế Thu đi thẳng đến chỗ chúng tôi, chìa tay về phía tôi, ra hiệu cho tôi nắm lấy tay anh. Tôi lờ mờ đoán được anh định làm gì, tim đập thình thịch, không phải chứ, theo kịch bản thông thường của các chương trình giải trí không phải là ‘phủ nhận, đính chính, làm rõ’ ba bước kinh điển sao?
Bàn tay ấm áp của anh bao lấy tay tôi, kéo tôi đến giữa sân khấu. Nhân viên ánh sáng rất nhiệt tình chiếu một chiếc đèn pha tập trung, trên người tôi nhanh chóng cảm thấy nóng lên, cái này còn sáng hơn cả đèn sưởi lúc nhỏ nữa. Hai chúng tôi bây giờ thực sự đã trở thành tâm điểm của toàn trường.
Tiêu Thế Thu kéo tay tôi đứng lại, tiện tay giật lấy micro từ tay Ninh Bối. Anh ấy thực sự không khách sáo chút nào, tôi có chút muốn che mặt lại.