Nếu không phải nhiều năm nay gia đình chúng ta chu cấp cho nó đi học, thì nó có được ngày hôm nay sao? Bây giờ nó xảy ra chuyện, chúng ta thay nó trông nom căn nhà, đó là điều hiển nhiên!”
Đặng Tân Quốc bỗng nhiên vỡ lẽ, vỗ tay một cái: “ Đúng đó, em nói có lý!”
Nhưng chỉ trong chớp mắt lại do dự: “Không được, con bé tên Tiểu Mai đó vẫn đang ở chỗ Tân Vinh mà, nghe nói còn mang thai rồi. Bảo nó dọn ra ngoài thì nó có chịu không?”
“Bảo anh ngốc thì đúng là ngốc thật, hai người họ chưa làm đám cưới chưa đăng ký kết hôn, ai biết đứa bé trong bụng cô ta là con của ai chứ, hơn nữa, nhỡ đâu cô ta sinh cho Tân Vinh một đứa con trai thì Văn Ngạn nhà mình chẳng phải chẳng được gì sao?”
Đặng Tân Quốc cắn răng: “Được, vậy thì phải bàn bạc với mẹ đã.”
Trên mặt Lý Tú Cần thoáng qua một tia đắc ý: “Chuyện này còn cần bàn bạc sao? Em đã nghĩ kỹ rồi, cứ nói với mẹ rằng đứa bé trong bụng Tiểu Mai không phải là con cháu nhà mình, em tận mắt thấy cô ta tán tỉnh với người đàn ông khác mà, ai biết cô ta mang thai con của ai.
Bảo mẹ đi nói với Tân Vinh, sang tên căn nhà cho mẹ, đã đứng tên mẹ thì chẳng phải cũng như đứng tên Văn Ngạn sao?
Sau khi Tân Vinh vào tù, Văn Ngạn sẽ là người có tiền đồ nhất trong nhà họ Đặng chúng ta.”
Đặng Tân Quốc im lặng một lúc, cuối cùng gật đầu: “Được thôi, vậy thì làm theo lời em nói. Nhưng chuyện này phải cẩn thận một chút, đừng để Tân Vinh biết.”
Lý Tú Cần thấy chồng đã xuôi, trên mặt lập tức nở nụ cười: “Yên tâm đi, em có chừng mực. Đợi Tân Vinh vừa vào tù, chúng ta sẽ nhanh chóng sang tên căn nhà cho Văn Ngạn, đến lúc đó dù Tân Vinh có ra ngoài cũng chẳng làm gì được chúng ta!”
Tôi nghe mà suýt bật cười, e rằng Đặng Tân Vinh có c.h.ế.t cũng không ngờ rằng, khi anh ta và Đặng Tư Tư đang nhăm nhe tài sản nhà tôi, thì anh chị của anh ta cũng đang nhăm nhe tài sản của anh ta.
Đây đúng là nhân quả báo ứng mà.
Đặng Tân Quốc và Lý Tú Cần quay lại đại sảnh tìm Đặng lão thái, không biết họ đã nói gì với bà lão mà sắc mặt bà ta trở nên u ám, nhưng cuối cùng cũng không tiếp tục gây rối nữa.
Chắc hẳn là sau khi cân nhắc, bà ta cảm thấy đứa cháu nội trong sạch còn quan trọng hơn đứa con trai út phạm tội này.
Thoáng cái đã là buổi tối, điện thoại đổ chuông, là cuộc gọi của bố tôi, tim tôi lập tức thắt lại, chắc là mẹ tôi đã phẫu thuật xong rồi: “Alo, bố ơi, mẹ sao rồi?”
Giọng bố tôi nghe rất mệt mỏi: “Mẹ con phẫu thuật xong rồi, giờ vẫn chưa tỉnh.”
Tôi chần chừ một chút, mặc dù bác sĩ nói thai nhi không giữ được, nhưng tôi vẫn hỏi một câu: “Đứa bé trong bụng có giữ được không?” Ngay cả bản thân tôi cũng không biết vì sao giọng mình lại run rẩy như vậy.
“Không…” Bố tôi bật khóc nức nở: “Bố đã nhìn thấy đứa bé rồi, nhỏ xíu như vậy, là một bé trai.” Ngay sau đó, tôi nghe thấy bố tôi khóc gào bên đầu dây điện thoại: “Con trai của bố!”
Cách chiếc điện thoại, tôi cũng có thể cảm nhận rõ ràng sự tuyệt vọng của bố tôi, đó là sự tuyệt vọng sau khi đã được cho một hy vọng rất lớn.
Thành thật mà nói, bố tôi là một người tốt, ông ấy siêng năng, cầu tiến, tự tay gây dựng sự nghiệp, khiến tôi và mẹ tôi chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi về kinh tế.
Thậm chí ông còn dung túng cho mẹ tôi nuôi cháu gái như con ruột trong nhà.
Hơn nữa, ông ấy rõ ràng là một người rất hiếu thảo, lại có thể dung thứ cho mẹ tôi và bà nội gần như không qua lại, Tết nhất chưa bao giờ yêu cầu mẹ tôi phải về nhà nội, và luôn giữ vững nguyên tắc không cho bà nội đến ở cùng.
Điều này đối với nhiều người đàn ông là rất khó.
Vết nhơ lớn nhất của ông ấy có lẽ là có một đứa con riêng, điều này cũng xuất phát từ chấp niệm lớn nhất của ông ấy – muốn có một đứa con trai.
Muốn có con trai có sai không? Tôi không biết, nhưng tôi biết từ nhỏ ông ấy đã được giáo dục rằng nhất định phải có con trai.
Tôi không thể đồng cảm với chấp niệm muốn có con trai của ông ấy, nhưng tôi có thể hiểu nỗi buồn của ông ấy sau khi mất con.
“Bố, đừng buồn nữa, bố còn có con mà, con đến ngay đây.”
Cúp điện thoại, tôi chào Đội trưởng Phùng rồi gọi Tiểu Nhan cùng rời đi.
Khi chúng tôi đến bệnh viện, ở tầng dưới, tôi nhìn thấy Tiêu Thế Thu phong trần mệt mỏi.
“Anh sao mà về nhanh vậy?” Tôi mừng rỡ đón anh.
Anh kéo tôi vào lòng, dùng cằm cọ vào tóc tôi: “Bảo bối, sợ lắm đúng không, rất xin lỗi vì em gặp phải chuyện lớn như vậy mà anh lại không ở bên cạnh em.”
Vốn dĩ tôi luôn rất bình tĩnh xử lý một đống chuyện phiền phức, không hiểu sao, khi được anh ôm vào lòng dỗ dành, tôi bắt đầu cảm thấy mình vẫn chỉ là một đứa trẻ, tại sao lại phải trải qua những điều này?
Thật sự không nên nghĩ ngợi gì, tôi vừa nghĩ như vậy, lập tức trông còn tủi thân hơn cả Đặng Tư Tư, môi mím lại, nước mắt liền chảy xuống.
Tiêu Thế Thu luống cuống lau nước mắt cho tôi: “Bảo bối, bảo bối, đừng khóc mà, em muốn anh làm gì? Hay em muốn cái gì? Muốn gì chúng ta cũng mua!”