Tôi Làm Mẹ Kế Của Người Yêu Cũ

Chương 626

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Cả phòng đều bật cười. Bố tôi và Tiêu Thế Thu không quen bác sĩ gây mê nên hai người này không hiểu được điểm gây cười. Nhưng bố tôi phản ứng nhanh, thấy người khác cười thì ông cũng nhe miệng cười theo. Tiêu Thế Thu thì khác, anh cứ ung dung tự tại nhìn mọi người cười, rất nhanh sau đó đã có người chú ý đến anh.

“Vị này là người thân nhà chị sao?” Một đồng nghiệp thân thiết với mẹ tôi bắt đầu dò hỏi về Tiêu Thế Thu.

Bố tôi không đợi mẹ tôi mở lời, chủ động nói thay: “Đây là bạn trai của con gái tôi, sắp đính hôn rồi, ái chà!” Bố tôi đột nhiên vỗ đùi, ông mới nhớ ra: “Mẹ cháu nhập viện rồi, tiệc đính hôn của hai đứa phải làm sao đây?”

“Sắp có tiệc đính hôn rồi à, chúc mừng chúc mừng nhé, định tổ chức ở đâu vậy?” Quả nhiên mọi người đều sẽ nghe những điểm quan trọng.

“Chúc mừng chúc mừng, đúng là trai tài gái sắc, cậu, cậu trai này nhìn là biết người tốt, trưởng thành và ổn định!” Một nữ bác sĩ chưa đến bốn mươi tuổi cố gắng nói ra từ ‘ cậu trai’.

Phòng bệnh đột nhiên trở nên vui vẻ, ấm áp. Khoan đã, sao chủ đề lại đột nhiên lạc đề vậy?

Đột nhiên phía sau có một cô y tá phụ khoa nhỏ nói với cô y tá khác bên cạnh: “Lê Mỹ Vi mất tích rồi.”

Bác sĩ cùng khoa giật mình: “Á? Giường nào? Đã bảo bảo vệ đi tìm ở các tầng khác chưa?”

Cô y tá nhỏ ngẩn người vội vàng giải thích: “Không phải, không phải bệnh nhân của bệnh viện chúng ta.”

Vị bác sĩ đó thở phào nhẹ nhõm: “Hù c.h.ế.t tôi rồi, nghe cái tên này hơi quen tai, còn tưởng là bệnh nhân của tôi bị mất tích trong bệnh viện chứ.

Nhưng không phải bệnh nhân của bệnh viện chúng ta, sao tôi lại thấy quen tai nhỉ?”

Tôi cũng thấy nghe quen, suy nghĩ kỹ một chút, Tiêu Thế Thu nhắc nhở tôi: “Lần chúng ta đi Châu Âu có gặp cô ấy trên máy bay, em còn nhớ không?”

Đúng rồi, là nữ minh tinh hạng ba, hạng tư mà chúng tôi gặp trên máy bay, cô ấy mất tích rồi sao? Tôi thấy hơi lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều nữa, dù sao cũng không liên quan gì đến tôi.

Cửa phòng bệnh lại được đẩy ra, là bác sĩ khoa Tim mạch và cả viện trưởng.

Thấy viện trưởng vào, mẹ tôi hơi ngồi thẳng dậy, chào viện trưởng.

“Tiểu Lâm à, tôi vừa giúp lão Trần xong, giờ mới rảnh, ghé qua thăm cô. Không ngờ phòng bệnh này người đông đến mức sắp không đứng nổi nữa rồi. Ha ha.”

Viện trưởng bác trai rất hòa nhã, cũng khá hài hước: “Chỉ có người nhà mình nằm trên giường bệnh thấy nhiều bác sĩ thế này mới không hoảng sợ. Thay vào đó là bệnh nhân khác chắc sợ c.h.ế.t khiếp rồi, nghĩ xem phải bị bệnh nặng đến mức nào mới cần nhiều khoa hội chẩn đến vậy chứ.”

Mọi người lại một trận cười, viện trưởng lại nói: “Tiểu Lâm, tôi cũng đã nghe sơ qua chuyện cô bị thương. Cô cứ an tâm dưỡng thương cho tốt, khoa Nội tạm thời vẫn xoay sở được, cô không cần lo lắng.

Tôi biết con gái cô vẫn còn đi học ở A thị, chồng cô công việc cũng khá bận rộn, gia đình có khó khăn gì cứ nói với tôi, người nhà mình trong bệnh viện thì không đến nỗi không có người chăm sóc.”

Mặc dù viện trưởng có thể chỉ là khách sáo, nhưng tôi vẫn cảm động nói: “Viện trưởng bác trai ngài thật tốt quá, bệnh viện có đủ hộ lý không ạ? Con định thuê ba hộ lý, ba ca thay phiên nhau chăm sóc mẹ con.” Cuối cùng tôi bổ sung thêm một câu: “Bố con trả tiền.”

Nụ cười của viện trưởng cứng đờ trên mặt: “Ba, ba người sao?”

Bệnh nhân bình thường chỉ thuê một người, cộng thêm một người nhà chăm sóc là đủ rồi.

Nhưng mẹ tôi ít nhất phải nằm viện hơn một tuần, bố tôi không thể ngày nào cũng ở bệnh viện, còn tôi và mẹ tôi không hợp nhau, ở cùng thì nhìn nhau mà ghét, thỉnh thoảng thăm hỏi còn dễ ‘ mẹ hiền con hiếu’ hơn.

Có rất nhiều cách để thể hiện lòng hiếu thảo, tôi không cần chọn cách mệt mỏi nhất.

Mẹ tôi nhíu mày: “Không cần thuê nhiều ba người vậy đâu, một người là đủ rồi. Con và bố con luân phiên nhau …”

Tôi ngắt lời bà: “Mẹ, con còn phải đi học, con không biết bố có thể liên tục ở bên mẹ mười mấy ngày hay không, nhưng con nghĩ trước hết, việc chăm sóc người bệnh, bố không chuyên nghiệp bằng hộ lý. Thứ hai, gia đình mình cũng không đến nỗi không gánh nổi tiền hộ lý. Bố chỉ cần cung cấp giá trị cảm xúc cho mẹ là được rồi.

Người ở nhà đến lọ dầu cũng không đỡ một cái, mẹ làm sao có thể trông mong ông ấy phục vụ mẹ được?”

Mẹ tôi mặt mày khó chịu, đang định phản bác tôi, viện trưởng thấy vậy vội nói: “Không sao, tôi biết tình hình nhà cô đặc biệt, tôi sẽ bảo hậu cần sắp xếp ba hộ lý.”

Mẹ tôi lại như nhớ ra điều gì, nhìn tôi nói: “Trong nhà vẫn chưa tìm được người giúp việc mới, mẹ không quen ăn đồ ăn ngoài, cũng không muốn ngày ba bữa đều ăn cơm căng tin bệnh viện. Manh Manh, con lớn thế rồi, cũng nên học nấu ăn đi thôi.”

Tôi bất lực nói: “Mẹ, đồ án tốt nghiệp của con vẫn chưa làm xong, con phải về trường. Hơn nữa, tay nghề mới học của con mẹ có ăn quen không?”

“Bác gái yên tâm, cháu sẽ bảo Ngự Yến Đường ngày nào cũng gửi cơm đến cho bác. Ba bữa một ngày đều được, bác muốn ăn gì cứ gọi tùy ý, tất cả cứ tính vào hóa đơn của cháu.” Tiêu Thế Thu không nhanh không chậm giải vây cho tôi.

Tôi Làm Mẹ Kế Của Người Yêu Cũ

Chương 626