Tôi Làm Mẹ Kế Của Người Yêu Cũ

Chương 649

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Tôi cảm thán nói: "Dì Vương, may mà dì gặp được người tốt, chứ nếu không ở nơi đất khách quê người này, dì biết làm sao đây."

"Phải đó," Dì Vương gật đầu, "Nếu không có chị Đổng, chắc dì đã c.h.ế.t đói ngoài đường rồi, làm gì có chuyện tốt như được bao ăn bao ở lại còn có lương chứ."

Sau khi nhận được tháng lương đầu tiên, Dì Vương gọi điện đến trường con gái, cuối cùng cũng liên lạc được với con bé.

Con gái dì kể, bố nó chạy đến trường hỏi tung tích của Dì Vương, con bé nói không biết, nhưng bố nó không tin Dì Vương nỡ bỏ con gái, để ép hỏi tung tích mẹ nó, ông ta đã cắt tiền sinh hoạt của con bé.

Dì Vương cười cười nói: "Thật ra bây giờ nghĩ lại, ông ta mỗi tháng cũng chỉ cho con gái có 150 tệ, con bé ở trường phải tằn tiện hết mức, đến cả băng vệ sinh cũng không dám mua.

Lúc đó dì vừa mới đến thành phố T, chẳng hiểu biết gì, nghe con gái nói vậy dì vội đến phát khóc, cũng không biết gửi tiền về có an toàn không.

Cũng là chị Đổng bảo dì, kêu con gái cầm căn cước công dân ra ngân hàng làm thẻ, mỗi tháng dì chỉ cần ra ngân hàng chuyển tiền cho nó là được.

Dì nói với nó, mỗi tháng dì có thể gửi cho nó ba trăm tệ, bảo nó ăn uống tử tế một chút, nếu có thể thi đỗ cấp ba, dì còn có thể tiếp tục cho nó ăn học.

Mộng Mộng à, cháu không biết đâu, cảm giác tự mình kiếm tiền nuôi con gái thật sự quá tuyệt vời. Tiền bạc ấy mà, đúng là chỗ dựa của con người."

Trên mặt Dì Vương nở một nụ cười tự tin, tôi gật đầu tỏ vẻ đồng tình sâu sắc.

Sự tự tin của tôi khi đối đầu trực diện với mẹ, phần lớn cũng đến từ những con số 0 trong số dư tài khoản ngân hàng.

"Dì làm giúp việc ở nhà đó gần hai năm, cụ bà tuy không đi lại được nhưng đầu óc rất minh mẫn, lại còn rất thích trò chuyện, dì và cụ bà ngày càng thân thiết.

Lúc đó dì nghĩ, nếu mình chăm sóc cụ bà thật tốt, cụ sống thêm được mấy năm nữa thì dì sẽ không bị thất nghiệp. Tiếc là cụ bà chỉ sống thêm chưa đầy ba năm thì đã qua đời rồi."

Khi Dì Vương nhắc đến cụ bà, dì lắc đầu vẫn còn chút buồn bã, "Mấy ngày trước khi cụ bà mất, cụ còn đưa cho dì hai vạn tệ tiền tiết kiệm của cụ, nói là để đóng học phí đại học cho con gái dì."

Nói đoạn, Dì Vương bật khóc, "Mộng Mộng à, cháu nói xem, cụ đã không thể cử động được rồi, sao còn nghĩ đến chuyện con gái dì đi học chứ."

Dì tự nói một mình, lau nước mắt một lát, trên mặt lại hiện lên một nét dịu dàng, "Con gái dì rất giỏi giang, thi đỗ vào trường cấp ba tốt nhất trong huyện mình.

Bố nó không muốn cho nó tiếp tục đi học, sợ nó giống dì, ra ngoài rồi bỏ đi mất, như vậy thì chuyện ông ta trông mong dùng con gái để đổi lấy tiền sính lễ sẽ tan thành mây khói.

Nó kể tình hình gia đình cho giáo viên, nói rằng chỉ cần về nhà là bố nó sẽ không cho nó đi học nữa, nên những lúc nghỉ hè nó đều đến nhà giáo viên.

Sau kỳ thi đại học, con gái hỏi dì muốn nó đăng ký trường nào, dì bảo nó đăng ký trường ở thành phố T, trường nào cũng được, miễn là có thể thoát khỏi cái nơi đó là được rồi."

Cứ nhắc đến con gái, nụ cười trên mặt Dì Vương không thể nào dứt được. Dì đột nhiên bí hiểm hỏi tôi, "Mộng Mộng, cháu đoán xem nó thi đỗ trường nào?"

"Đại học Nam?" Thành phố T nổi tiếng nhất là Đại học Nam, tôi liền nghĩ ngay đến trường đại học này.

Dì Vương mím môi cười lắc đầu, "Cháu đoán sai rồi," dì tự hào nói, "Con gái dì muốn làm cảnh sát, nó đã thi đỗ vào Học viện Công an đấy."

Điều này thực sự khiến tôi khá bất ngờ, "Học viện Công an? Dì Vương, con gái dì giỏi thật đó! Đó là trường rất khó thi vào mà!"

Không phải nói trường này yêu cầu điểm số cao đến mức nào, mà là ngoài thành tích ra, còn phải tham gia kiểm tra chính trị, khám sức khỏe, kiểm tra thể lực và phỏng vấn, phải vượt qua từng vòng một.

Chương 736

Dì Vương tinh ranh

Dì Vương cười tít mắt, giọng điệu đầy tự hào: "Phải đó, dì cũng không ngờ nó lại thi đỗ. Từ nhỏ nó đã rất hiểu chuyện, học hành cũng chăm chỉ. Nó nói muốn làm cảnh sát, sau này có thể bảo vệ những người như dì, không còn bị đàn ông bắt nạt nữa."

Tôi chợt nghĩ, con gái Dì Vương ở thành phố T, sao chưa bao giờ đến nhà tìm dì ấy?

Thế là tôi tiện miệng hỏi, "Vậy con gái dì đến thành phố T học, sao lại chưa từng đến tìm dì ạ?"

Dì Vương chất phác nói: "Dì chỉ là một bảo mẫu, đưa con bé đến đây không tiện, nhưng đôi khi dì vẫn đến trường thăm nó. Bây giờ nó đã đi làm gần ba năm rồi, bình thường cũng bận rộn lắm, biết nó sống tốt là được rồi, đâu nhất thiết phải ở chung đâu?

Đợi dì tiết kiệm đủ tiền, dì sẽ mua một căn nhà nhỏ ở thành phố T để an dưỡng tuổi già, có thể ở gần con gái, coi như cuộc đời này cũng viên mãn rồi." Dì Vương mơ màng nói.

"Thế còn bên chồng dì thì sao? Lần trước ông ta xuất hiện là có chuyện gì?" Dì Vương mọi thứ đều tốt, chỉ có điều đôi khi nói chuyện dễ lạc đề. Nếu tôi không kéo dì ấy lại, chắc chắn dì sẽ hào hứng kể về chuyện con gái tìm đối tượng kết hôn, sinh con mất.

Tôi Làm Mẹ Kế Của Người Yêu Cũ

Chương 649