Tôi hơi bất ngờ, mẹ tôi là người rất thanh cao, dù quan hệ với bà nội không tốt nhưng chưa bao giờ nói xấu bà trước mặt tôi.
Không phải là bà hiểu cách dạy dỗ gì, mà là bà căn bản không thèm nói những chuyện này, cảm thấy nó tầm thường, đặc biệt là nói với tôi.
Hôm nay bà chủ động kể cho tôi nghe lịch sử đen tối của bà nội, rất có thể là muốn dựa vào chuyện này để xoa dịu mối quan hệ với tôi, trong lòng tôi có một tư vị khó nói, hứng thú hóng chuyện vừa rồi cũng nhạt đi vài phần.
“Bố con và mẹ hồi đó là quen nhau qua mai mối, hai bên gặp mặt thấy hợp, hai nhà bắt đầu bàn chuyện cưới xin.”
Khi đó nhà máy của bố tôi tuy mới khởi nghiệp nhưng mỗi năm cũng kiếm được mười mấy vạn tệ, ông ngoại tôi liền theo giá thị trường lúc bấy giờ mà đòi hai vạn tám nghìn tám trăm tệ tiền lễ hỏi. Số tiền này khi đó tuy không thể coi là ít nhưng chắc chắn cũng không phải là nhiều.
Bố tôi thấy ông ngoại đòi không nhiều, lúc đó liền đồng ý ngay, không ngờ bà nội lập tức không vui, nói ông ngoại đang bán con gái, ở làng bà ấy cho một vạn lẻ một đồng đã coi là cao rồi.
Ông ngoại lại thấy nhà bố tôi không có thành ý, rõ ràng bố tôi kiếm được không ít tiền, vậy mà ngay cả hai vạn tệ cũng không chịu bỏ ra. Bà nội lúc đó quay đầu bỏ đi, nói rằng loại con dâu như vậy họ không cưới nổi.
Nhưng bố tôi không chịu, nói ông đã kiếm được rất nhiều tiền cho gia đình, sao có thể không lấy nổi chút tiền lễ hỏi này? Nếu đã vậy thì sau này tiền kiếm được ông sẽ tự giữ hết.
Bà nội không còn cách nào khác mới đành bàn lại với ông ngoại tôi, xem có thể giảm xuống còn một vạn tám nghìn tám trăm tệ được không.
Ông bà ngoại tôi lúc đó là ưng ý con người bố tôi, nghĩ đi nghĩ lại thì cũng đồng ý.
Mẹ tôi liếc xéo bố tôi một cái, “Nói là sẽ đưa tiền lễ hỏi vào ngày cưới, kết quả là cái phong bì bà nội anh đưa tới lúc đó rõ ràng là độ dày không đúng. Bố anh lúc đó cũng phát hiện ra rồi, nhưng vì hai bên họ hàng bạn bè đều có mặt, tôi tuy không vui nhưng hồi đó còn trẻ, mặt mũi mỏng, cố nhịn không nói. Đợi mọi người đi hết rồi, trong cái phong bì đó chỉ có tám nghìn tám trăm tệ. Sau này nghĩ lại thì bà nội anh chính là đoán chắc tôi sẽ không làm lớn chuyện nên mới dùng cách này để chèn ép tôi.”
Mẹ tôi lúc này kể lại, rõ ràng vẫn còn chút tức giận, lại hung hăng trừng mắt nhìn bố tôi một cái, bố tôi vội vàng an ủi bà, “Sau này không phải đều đã bù đủ cho em rồi sao.”
“Không phải em nói anh đâu, lúc đó mẹ anh không muốn anh kết hôn, nếu anh không lấy vợ thì tiền kiếm được vẫn là của bà ấy, sau khi cưới anh mang về nhà rõ ràng ít hơn, thế nên bà ấy mới soi mói em đủ điều, nói gì mà trông thì có hai người kiếm tiền, kiếm được nhiều hơn trước, nhưng đối với mẹ ruột thì lại kém xa trước kia. Con trai vất vả nuôi lớn lại bị con dâu dụ dỗ mất rồi.”
Lúc mẹ tôi mới bắt đầu kể, giọng điệu còn mang chút châm biếm, nghe có vẻ khô khan. Sau đó bà càng nói càng tức giận, mức độ sống động của câu chuyện rõ ràng tăng lên đáng kể.
Bố tôi ngượng ngùng nói: “Sau này không phải anh đều nghe em sao, tiền kiếm được đều đưa em giữ hết rồi còn gì, thôi được rồi, đừng nói mấy chuyện này nữa.”
“Anh ít nói thôi, tôi còn chưa nói xong mà.” Mẹ tôi quay sang nhìn tôi, “Mộng Mộng, con không biết đâu, lúc đó mẹ chọn một bộ váy cưới rất ưng ý, kết quả là tại tiệc cưới bà nội con cứ bắt mẹ cởi ra, nói màu trắng không may mắn, nhất định phải đổi sang áo bông đỏ. Mẹ giải thích là lát nữa lúc đi mời rượu, váy mời rượu sẽ là màu đỏ, sẽ thay đồ, nhưng bà nội con vẫn không chịu buông tha, sống c.h.ế.t không cho mẹ mặc, ngay trước mặt khách khứa bà ấy liền cầm kéo cắt tà váy của mẹ, mẹ đã sững sờ luôn, vốn dĩ còn nghĩ váy cưới phải giữ cả đời, thế này thì hay rồi, đám cưới còn chưa bắt đầu mà đã bị bà ấy cắt một đường to tướng.”
Mẹ tôi tức đến mức lại hung hăng trừng mắt nhìn bố tôi một cái, bố tôi rụt cổ lại, đứng bên cạnh giả bộ làm chim cút.
Tôi nghe cũng sửng sốt, “Bố ơi, lễ phục của con cũng không phải màu đỏ, bà nội sẽ không xông lên cắt váy của con chứ.”
“Không đâu không đâu, bây giờ bà ấy chắc chắn sẽ không làm vậy, bố sẽ cảnh cáo bà ấy.” Bố tôi vội vàng cam đoan với tôi.
Sau đó đám cưới của bố mẹ tôi đã được hoàn thành với việc mẹ tôi mặc lễ phục mời rượu suốt buổi, mẹ tôi hằn học nói: “Lúc đó anh mặc đồ đen, sao mẹ anh lại không chê anh mặc xui xẻo chứ, hồi đó mẹ còn quá trẻ, thiếu kinh nghiệm chiến đấu!”
Bố tôi có vẻ đáng thương nói: “Không phải sau này anh đều nghe em sao, Tết nhất cũng không để em về cùng anh đó ư, dù sao thì bà ấy cũng là mẹ anh, anh cũng không thể nào cưới vợ rồi không nhận mẹ nữa chứ.”