Đoạn băng ghi hình hiển thị rõ ràng, quá trình cảnh sát thẩm vấn quy chuẩn và nghiêm ngặt, Đặng Tư Tư với vẻ mặt tự nhiên đã khai nhận toàn bộ sự thật về tội phạm, thậm chí có thể nói là rất tích cực chủ động, hoàn toàn không có chuyện ‘ bị ép buộc nhận tội’.
Đặng Tân Vinh thấy vậy, đột nhiên nổi giận chỉ vào con gái mắng lớn: “Đồ súc sinh! Mày đúng là đồ vong ơn bội nghĩa! Tao nuôi mày bao nhiêu năm qua uổng công rồi!” Cảnh sát tư pháp lập tức tiến lên khống chế hắn.
Tôi muốn nói câu này Đặng Tân Vinh mắng đúng rồi, Đặng Tư Tư chỉ cần có chút lương tâm, cũng sẽ không ra tay với mẹ tôi.
Tại sao Đặng Tân Vinh lại nghĩ Đặng Tư Tư có thể làm như vậy với mẹ tôi, mà không thể làm như vậy với hắn chứ?
Kẻ vong ơn bạc nghĩa luôn công bằng đ.â.m sau lưng tất cả những người tốt với mình.
Thẩm phán gõ mạnh búa: “Bị cáo Đặng Tân Vinh, nếu tiếp tục gây rối trật tự tòa án sẽ áp dụng biện pháp cưỡng chế đối với anh!”
Điểm gây tranh cãi duy nhất trong vụ án đã được làm rõ, vụ án này trở nên rất đơn giản.
Ngay sau đó, thẩm phán tuyên bố kết quả phiên tòa: “Qua xem xét của hội đồng xét xử, tòa án này nhận định, bị cáo Đặng Tư Tư cố ý gây thương tích cho người khác bằng dao, dẫn đến việc nạn nhân bị sảy thai, hành vi của cô ta đã cấu thành tội cố ý gây thương tích. Mặc dù bào chữa là ‘gây thương tích trong lúc nhất thời kích động’, nhưng quá trình gây án của cô ta có tính nhắm mục tiêu rõ ràng, không phù hợp với đặc điểm của tội phạm gây ra trong lúc nhất thời kích động, do đó không được chấp nhận. Nghi phạm khi gây án đã đủ mười tám tuổi, là người trưởng thành, căn cứ pháp luật tuyên án năm năm sáu tháng tù giam.”
Đặng Tư Tư mềm nhũn cả người, ngã quỵ xuống đất, hai nữ cảnh sát tư pháp vội vàng mỗi người một bên đỡ cô ta dậy.
Thẩm phán dừng lại một chút, rồi tiếp tục tuyên án: “Sự thật bị cáo Đặng Tân Vinh xúi giục phạm tội đã được xác lập. Tổng hợp lời khai nhân chứng và các chi tiết vụ án, việc hắn ta trong thời gian dài ám chỉ, khuyến khích Đặng Tư Tư thực hiện hành vi cực đoan, thể hiện rõ ác ý chủ quan, cấu thành tội xúi giục phạm tội. Tuyên án bốn năm tù giam.”
Đặng Tân Vinh nghe xong phán quyết, thân thể lảo đảo, cuối cùng vẫn đứng vững được.
Ở hàng ghế khán giả, Trần Bân và mấy người bạn cùng lớp nhỏ giọng bàn tán xem kết quả này là nhẹ hay nặng.
Viên Lư Phong hừ lạnh một tiếng: “Luật sư của cặp cha con đó quá tệ, nếu luật sư nhà tôi tiếp nhận, chắc chắn sẽ không quá ba năm!”
Giọng anh ta không lớn, nhưng đủ để chúng tôi bên này nghe thấy, Tiểu Nhan liếc anh ta một cái đầy ẩn ý.
Bước ra khỏi tòa án, tôi thấy trên điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ, có của bố tôi, của mẹ tôi, và của Tiêu Thế Thu.
Tôi do dự một lát, rồi gọi lại cho mẹ trước, chắc bà muốn hỏi kết quả.
Tôi gọi lại, chuông vừa reo một tiếng đã được nhấc máy, xem ra bà vẫn luôn cầm điện thoại chờ tin tức.
“Mộng Mộng, phiên tòa kết thúc rồi sao?” Mẹ tôi tuy hỏi có chút ngập ngừng, nhưng tôi lại nghe ra sự sốt ruột của bà.
“Ừm, vừa mới kết thúc.” Tôi vừa đi xuống lầu vừa nói, không đợi bà hỏi tiếp, tôi trực tiếp nói cho bà kết quả: “Đặng Tư Tư bị xử năm năm rưỡi, Đặng Tân Vinh bốn năm. Không biết họ có tiếp tục kháng cáo không.”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, tôi nghe thấy mẹ tôi hít sâu một hơi: “Biết rồi, thay mẹ cảm ơn luật sư Hà, đợi mẹ khỏe hơn, nhất định phải đích thân đi cảm ơn.”
“Vâng, đến lúc đó con sẽ đi cùng mẹ.” Tôi cũng nghĩ nên cảm ơn người ta, không biết mẹ tôi nghĩ sao, dù sao thì tôi rất hài lòng với kết quả này.
“À đúng rồi,” mẹ đột nhiên chuyển chủ đề, “dì Vương làm món cánh gà sốt cay kiểu Hồng Kông con thích nhất, nhớ về sớm nhé.”
Tôi đang định đồng ý, ngẩng đầu lên thì thấy một chiếc Maybach đỗ ở cổng tòa án, một bóng dáng cao ráo dựa vào xe, dưới ánh nắng mặt trời càng thêm nổi bật.
Mắt tôi sáng lên, là Tiêu lão nhà tôi đến rồi, anh đang cười tủm tỉm nhìn tôi.
Tôi lập tức tươi cười chạy tới, anh kéo tôi vào lòng, đặt một nụ hôn chụt lên trán tôi nói: “Vui đến thế, là vì thắng kiện hay vì nhìn thấy anh hả?”
Tôi đắc ý nói: “Cả hai! Mà này, anh đến bao lâu rồi, sao không vào trong?”
“Anh vừa đến, đoán là em sắp ra rồi nên cứ đứng đây đợi em luôn.” Như sợ tôi không tin, anh còn bổ sung thêm: “Thật sự vừa đến, nắp capo còn nóng hổi đây này.”
Hai chúng tôi đang nói chuyện, phía sau truyền đến một tiếng thốt lên khe khẽ: “Oa~~ đó là Tổng giám đốc STG??”
Tôi quay đầu nhìn lại, đúng là nhóm sinh viên luật của Trần Bân, họ đều đang nhìn về phía chúng tôi.
Có hai cô gái lấy điện thoại ra bắt đầu chụp ảnh, miệng còn phấn khích reo lên: “Người thật còn đẹp trai hơn trên TV, bây giờ xem như là đã thấy người sống rồi.”
Mặt Tiêu Thế Thu tối sầm lại, tôi nhỏ giọng trêu anh: “Hóa ra trong mắt các cô ấy, bình thường anh không phải người sống hả.”
Cô gái tên Hiểu Lam lộ rõ vẻ kinh ngạc trên mặt, hai mắt dán chặt vào Tiêu Thế Thu, rồi lại nhìn tôi, nhỏ giọng nói gì đó với Viên Lư Phong.