Tôi Làm Mẹ Kế Của Người Yêu Cũ

Chương 736

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

“Cái này cô yên tâm, theo thông tin tình báo của chúng tôi, điều kiện tiên quyết để lọt vào vòng trong là báo cáo khám sức khỏe, một khi chúng tôi phát hiện họ quan tâm đến một loại mẫu m.á.u nào đó, chúng tôi sẽ có cách để Tiểu Phương lọt vào.

Dựa trên kết quả quan sát trước đây, khoảng ba tháng là có thể tiếp cận chuỗi công nghiệp ở nước ngoài của họ rồi.”

Nói đến đây, Đội trưởng Văn đứng dậy: “Nào, tôi dẫn cô đi xem môi trường làm việc sắp tới của cô.”

Chỉ thấy anh ấy đẩy một cánh cửa phòng ra, bên trong hoàn toàn khác so với phòng khách tôi đang ở.

Loại chung cư kiểu cũ từ những năm tám mươi, chín mươi này có bố cục khác với nhà ở hiện đại, thường thì phòng khách không lớn bằng phòng ngủ, căn phòng này chắc là phòng ngủ chính, diện tích có chút ngoài dự kiến của tôi, khoảng hơn ba mươi mét vuông, còn liền với ban công, trên ban công có rèm che nắng.

Phòng khách vừa bước vào lúc nãy mang phong cách rất đỗi bình thường của những năm chín mươi.

Còn căn phòng này lại tràn ngập công nghệ, cả căn phòng được cải tạo thành một trung tâm chỉ huy tạm thời, ngay khoảnh khắc bước vào khiến người ta có cảm giác như xuyên không.

Một bức tường là màn hình lớn 60 inch, phía đối diện dựa tường là ba màn hình hiển thị xếp cạnh nhau, lần lượt hiển thị camera giám sát trực tiếp tòa nhà tập đoàn COLLIN, một bản đồ không rõ là ở đâu, và một chấm đỏ nhấp nháy, trông giống như tín hiệu định vị GPS.

Mặt bàn tràn ngập các thiết bị: tai nghe nghe lén, thiết bị gây nhiễu tín hiệu, một chiếc laptop đang chạy, trên màn hình là khung đối thoại của phần mềm liên lạc mã hóa.

Ở góc tường dựng một thùng máy chủ cao nửa người, đèn báo nhấp nháy, phát ra tiếng vo ve nhẹ.

Trông ngầu quá đi mất! Đây là phim ảnh chiếu vào đời thực sao?

Tôi thậm chí còn hơi hối hận, lúc trước tại sao không thi vào trường cảnh sát, cảm giác cuộc sống như vậy chắc sẽ rất kích thích.

--- Chương 794 ---

Có yêu cầu gì cứ nói thẳng

Đội trưởng Văn dường như nhìn thấu suy nghĩ của tôi: “Thế nào? Có phải cảm thấy khá thú vị không?”

Tôi hơi ngượng ngùng cười nói: “Trước đây chưa từng thấy những thứ này, cảm thấy rất mới lạ.”

Anh ấy cười cười, mở một cánh cửa khác, nơi này giống như một phòng họp nhỏ, khoảng hơn hai mươi mét vuông, xem ra căn hộ này trước đây thuộc loại diện tích lớn rồi.

Ở giữa phòng đặt một chiếc bàn dài, trên đó có vài cuốn tạp chí thiết kế thời trang, và một cuốn “Công nghệ Vật liệu Vải”, xem ra là để mọi người tạm thời bổ sung kiến thức chuyên môn.

Một bên bàn dài có một bảng trắng, trên đó viết nguệch ngoạc: “Thời gian báo cáo hàng ngày: 9:00, 15:00, 21:00”

Ra khỏi phòng tôi mới phát hiện cuối hành lang bên phải là cầu thang, tôi hơi tò mò đi đến xem thử: “Ở đây còn có gác mái sao?”

“Ồ, không phải, tòa nhà này có tổng cộng năm tầng, tầng trên cùng là căn hộ có gác xép, từ đầu những năm chín mươi, đây cũng là căn hộ áp mái hiếm hoi rồi, nếu đặt vào bây giờ, gọi là cái gì nhỉ?” Đội trưởng Văn đột nhiên tắc nghẽn, tôi tốt bụng nhắc nhở: “Biệt thự trên không.”

“ Đúng đúng đúng, chính là cái từ này, chậc chậc, cô xem các nhà phát triển bây giờ thật biết bịa chuyện, một căn nhà 120 mét vuông đẹp đẽ, lại cố tình làm thành hai tầng trên dưới, còn đặt một cái tên mới gọi là biệt thự chồng tầng, cứ như vậy là có thể trở nên cao cấp hơn vậy …”

Không biết điều này đã chạm vào dây thần kinh nào của Đội trưởng Văn, anh ấy bật chế độ phàn nàn.

Tôi cảm thấy anh ấy đang ám chỉ lão Tiêu.

Thấy tôi chớp mắt nhìn anh ấy, chủ đề của anh ấy đột nhiên chuyển ngoặt: “Trên lầu còn có hai phòng nữa, dùng làm ký túc xá tạm thời, bình thường buổi tối sẽ có một người trực, hai người còn lại có thể nghỉ ngơi.”

“À?” Tôi kinh ngạc: “Còn phải ở đây sao?”

Đội trưởng Văn vội giải thích: “Cô không cần ở đây, bên cô chỉ cần phụ trách những việc cần ứng phó khi Tiểu Phương đi làm, sau khi tan ca thường sẽ không liên quan đến chuyên môn, nên cô có thể đi làm theo giờ giấc của công ty COLLIN.

Cái đó, cô có muốn lên xem thử không?”

Tôi vội xua tay: “Không cần không cần, dù sao tôi cũng không ở đây.”

Dưới lầu ngoài hai phòng lớn, còn có một phòng nhỏ, được ngăn cách bằng cửa trượt kính.

“Nơi này vốn được dùng làm phòng đọc sách, hiện tại tạm thời làm phòng trà nước.” Đội trưởng Văn kéo cửa ra rồi nói: “Thế nào? Còn thiếu gì cứ việc nói thẳng.”

Tôi bước vào và nhìn xung quanh, phòng trà nước không lớn, nhưng được bố trí rất thiết thực, rõ ràng là để các đồng nghiệp phải theo dõi camera lâu có thể bổ sung năng lượng bất cứ lúc nào.

Bên cạnh tủ kính ở góc tường, đặt một chiếc tủ lạnh kiểu cũ, loại làm lạnh trực tiếp. Trên cửa tủ lạnh dán một tờ giấy ghi chú: “Đồ ăn cá nhân xin hãy dán tên, nếu không sẽ được coi là vật tư công cộng.”

Trong tủ kính có sáu bảy chai nước khoáng, hai gói khoai tây chiên, ba hộp cháo bát bảo, và vài hộp mì gói.

Tôi hơi ngạc nhiên nói: “Hành động này còn chưa bắt đầu mà họ đã dọn vào ở rồi sao?”

Đúng lúc này, bên ngoài lại có một người khác bước vào. Đó là người đàn ông ban nãy vẫn ngồi ở góc phòng, khoảng hơn ba mươi tuổi, cao chừng mét bảy, hơi mập, trông không có gì nổi bật.

Tôi Làm Mẹ Kế Của Người Yêu Cũ

Chương 736