Cô ấy cười, nháy mắt: “Đừng khách sáo với tôi nữa, ở nhà còn có con và mẹ chồng, tôi đâu thể nào chỉ vì sửa luận văn cho em mà kéo cả nhà đến ăn ké bữa cơm được.
Thôi nào, sếp Tiêu nhà em cũng đâu có để tôi giúp không công. Ngoài trả thù lao cho tôi, anh ấy còn hứa sẽ cho chồng tôi thêm năm ngày nghỉ phép. Cộng với hai ngày cuối tuần, đây là một kỳ nghỉ dài hiếm có đó. Vừa hay cả nhà chúng tôi có thể đi nghỉ mát.”
Tôi không kìm được mà khen cô ấy: “Cô đúng là một người vợ tuyệt vời. Em lớn đến chừng này mà còn chưa thật sự ăn được mấy bữa cơm mẹ nấu, việc nhà đều do giúp việc làm.”
Từ Vân Phương có chút bất đắc dĩ: “Em nghĩ tôi không muốn thuê giúp việc sao? Nhưng không có cách nào cả, mẹ chồng tôi nhất quyết không đồng ý, bà ấy cứ nói có người ngoài trong nhà thì không thoải mái, lại còn bảo con dâu nhà ai mà không làm việc nhà, nếu tôi thấy mệt thì có thể nghỉ việc, đằng nào con trai bà ấy cũng nuôi được tôi.”
Cô ấy xòe tay: “ Tôi biết làm sao đây? Công việc này là tôi yêu thích, đành tự mình chịu khó thôi.”
Tôi chỉ còn biết cười gượng. Nghĩ bụng, mẹ tôi có thể sống thoải mái như vậy, tất cả là nhờ bố tôi luôn đứng về phía bà.
May mắn thay
Hai chúng tôi vừa nói vừa cười đi ra ngoài. Tôi đến quầy lễ tân chuẩn bị thanh toán: “Làm ơn thanh toán hóa đơn cho phòng Tinh Tuyết Hiên.”
Cô nhân viên lễ tân gõ vài phím trên máy tính rồi nói: “Cô Hạ, chi phí phòng Tinh Tuyết Hiên đã được tính vào thẻ đen của sếp Tiêu rồi, không cần thanh toán thêm ạ.”
Tôi đang lưỡng lự không biết có nên hỏi mức chi tiêu trung bình ở đây không thì điện thoại của Từ Vân Phương reo lên. Cô ấy mỉm cười nhấc máy: “Ông xã, em về ngay đây.”
Không biết bên kia nói gì, chỉ thấy vẻ mặt cô ấy trở nên lạnh nhạt: “Đi công tác năm ngày? Anh chắc chắn là đi công tác chứ?”
--- Chương 798 ---
Từ Vân Phương nhìn tôi với vẻ mặt hơi kỳ lạ, rồi lại hỏi xác nhận: “Anh đi công tác trước đây sao không nghe nói gì? ... Anh nói là nhiệm vụ sếp Tiêu đột xuất sắp xếp sao? Đi đâu vậy ạ?”
Không biết bên kia nói gì, Từ Vân Phương lạnh nhạt đáp: “Biết rồi.” Nói xong liền cúp điện thoại.
Tôi nhạy bén nhận ra không khí không ổn, bèn dò hỏi: “Cô Từ, có chuyện gì vậy ạ?”
Từ Vân Phương cất điện thoại, gượng cười: “Không có gì, chồng tôi nói sếp Tiêu sắp xếp anh ấy đột xuất đi công tác ở Hương Cảng.”
Tim tôi đập thịch một cái, nhớ lại chuyện cô ấy nói Tiêu Thế Thu đã hứa cho chồng cô ấy nghỉ phép.
Tôi cẩn thận hỏi: “Cô Từ, ai đã nói với cô... là sếp Tiêu sẽ cho chồng cô nghỉ phép ạ?”
“Là Dương trợ lý nói khi liên hệ với tôi.” Từ Vân Phương khó hiểu nhìn tôi: “Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ đây không phải ý của sếp Tiêu, hay là Dương trợ lý nói sai rồi?”
Tiểu Dương là người làm việc luôn đáng tin cậy, nếu không phải Tiêu Thế Thu đích thân hứa hẹn, cậu ấy không thể nào nói bừa với Từ Vân Phương.
Mặc dù tôi tin tưởng Tiểu Dương, nhưng trước khi xác nhận thì cũng không tiện đảm bảo điều gì cho cậu ấy, nhỡ đâu có khâu nào đó bị sai sót thì sao.
Tôi vội vàng lấy điện thoại ra: “Cô đợi chút, để em xác nhận lại.”
Gọi điện cho Tiểu Dương, tôi bật loa ngoài ngay lập tức: “Dương trợ lý, chuyện nghỉ phép của chồng cô Từ, là cậu đã nói với cô ấy phải không?”
“Vâng đúng vậy ạ, cô Hạ, có vấn đề gì sao?” Giọng Tiểu Dương vọng ra từ ống nghe.
“Là lão Tiêu đích thân hứa cho anh ấy nghỉ phép sao?” Tôi hỏi dồn.
Giọng Tiểu Dương có chút nghi hoặc: “Đương nhiên rồi ạ, nếu sếp Tiêu không nói thì làm sao tôi có quyền tùy tiện cho cán bộ quản lý cấp trung nghỉ năm ngày được.
Hơn nữa, việc nghỉ phép này là do cô Từ tự đưa ra yêu cầu, có gì sai sao ạ?”
Hóa ra, khi Tiểu Dương đề nghị Từ Vân Phương hướng dẫn luận văn cho tôi, cậu ấy đã hỏi cô ấy muốn nhận bao nhiêu tiền công cho việc hướng dẫn riêng.
Lúc đó Từ Vân Phương đã nói đùa rằng, chi bằng cứ cho Khương Vĩnh Triết nghỉ vài ngày còn hơn, dạo này cuối tuần anh ấy cứ phải làm thêm giờ, chẳng có thời gian chơi với con cái.
Tiểu Dương đã ghi nhớ chuyện này, sau đó chuyển đạt yêu cầu của cô ấy cho lão Tiêu.
Lão Tiêu đồng ý rất dứt khoát, dặn phòng Nhân sự duyệt năm ngày nghỉ phép cho Khương Vĩnh Triết.
Như thể sợ tôi không tin, Tiểu Dương còn nhấn mạnh: “ Tôi còn đặc biệt nhắc nhở quản lý Khương phải sắp xếp công việc trước, nếu đi ra ngoài thì nhớ mang theo máy tính xách tay, phòng khi cần đến.”
Sắc mặt Từ Vân Phương càng lúc càng khó coi. Tôi liếc nhìn cô ấy, vội vàng hỏi dồn: “Vậy... quản lý Khương có biết vợ anh ấy biết chuyện này không?”
“Cái này...” Tiểu Dương ngập ngừng một lát, “Khi tôi thông báo chuyện này cho Khương Vĩnh Triết, vẫn chưa nói với vợ anh ấy...”
Cậu ấy hơi hối hận nói: “Hỏng rồi, tôi lỡ miệng rồi. Lúc đó Khương Vĩnh Triết hỏi tôi có nói với vợ anh ấy chưa, tôi bảo là chưa, anh ấy nói đừng nhắc đến chuyện này vội, anh ấy muốn tự mình nói để tạo bất ngờ cho vợ, tôi đã đồng ý rồi mà.”
Sau đó, Tiểu Dương có chút dè dặt hỏi tôi: “ Tôi để cô Từ biết rồi, không có vấn đề gì chứ ạ?