Tôi Làm Mẹ Kế Của Người Yêu Cũ

Chương 767

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

“Vụ án này bao lâu mới kết thúc?” Tôi hỏi anh ấy: “Ba tháng? Nửa năm? Chưa kể công ty các anh sẽ giải thích với truyền thông, công chúng thế nào. Cứ nói đến mấy đứa bạn của tôi, đến lúc đó mọi người đều đi làm rồi, muốn tập hợp đủ thời gian e là rất khó. Nếu chỉ có mình tôi không đi, e rằng Lục Nguyên Thanh bên đó sẽ phát hiện ra điều gì đó, chi bằng cứ đánh cược là hắn sẽ không dám ra tay với tôi khi có truyền thông đi theo.”

Tiêu Thế Thu im lặng một lát, đột nhiên quay đầu xe: “Chúng ta đi tìm Văn Tùng Vũ.”

Nửa tiếng sau, chúng tôi lại quay trở lại đội cảnh sát hình sự.

Văn Tùng Vũ thấy chúng tôi quay lại, vẻ mặt đầy ngạc nhiên: “Mày không lẽ đổi ý rồi đấy chứ.”

“Biến đi! Anh không thể ngừng nghĩ đến mấy món đồ của tôi được à. Tôi có chuyện chính sự muốn nói với anh.”

Chương 815: Ai mà thảm thế chứ

Văn Tùng Vũ cảnh giác nhìn Tiêu Thế Thu: “Thế anh nói đi, chỉ cần đừng nhắc đến tiền, chúng ta vẫn là anh em tốt.”

Tiêu Thế Thu khóe miệng giật giật, không nói nhảm với anh ta nữa: “Vợ tôi tuần sau sẽ tham gia hoạt động du học New Zealand của chương trình tạp kỹ. Dù tôi đã tự mình sắp xếp Tiểu Nhan và A Chí đi cùng, nhưng dù sao cũng là ở nước ngoài, không giống như ở địa bàn của chúng ta. Anh tìm cách chọn thêm hai người có kinh nghiệm, những việc khác không cần họ lo, chỉ cần chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho vợ tôi thôi.”

Tiêu Thế Thu nói bằng giọng không cho phép từ chối: “Cái này cũng nên được xem là một phần của vụ án, dù sao cô ấy bây giờ rất có thể là mục tiêu của bên kia, anh cũng biết lần trước đi Vân Tỉnh đã bị người ta bắt cóc rồi đấy.”

Văn Tùng Vũ vuốt cằm suy nghĩ một lát: “Về lý thuyết thì khả thi, tôi có thể đi xin phép để đưa chuyến đi này vào phạm vi giám sát, dù sao vợ anh cũng có liên quan đến vụ án, nhưng mà…” Anh ta không nhanh không chậm ra vẻ úp mở, liếc mắt về phía mặt Tiêu Thế Thu, như thể đang đợi anh ấy hỏi ‘nhưng mà gì’, nhưng Tiêu Thế Thu cứ thế lạnh lùng nhìn anh ta, nhất định không lên tiếng.

Văn Tùng Vũ đành phải cười hì hì, mặt dày nói: “Anh cũng biết kinh phí của chúng tôi có hạn mà, đi New Zealand xa xôi như vậy, khoản chi phí này đội….”

“Thôi được rồi, thôi được rồi, chi phí đi lại tính cho tôi, trợ cấp cũng tính cho tôi luôn.” Tiêu Thế Thu không nhịn được, lườm một cái: “Tìm hai người giỏi võ vào, dù sao ra nước ngoài cũng không thể mang súng.”

“Không thành vấn đề, chuyện này cứ giao cho tôi, kinh phí đã giải quyết, mọi thứ khác đều dễ nói!”

Văn Tùng Vũ lập tức vỗ n.g.ự.c cam đoan: “Ôi chao~ nếu không phải tôi không thể đi được, thì tôi đã muốn tự mình ra trận bảo vệ em dâu rồi, Nam bán cầu tôi còn chưa từng đặt chân đến bao giờ, hai suất này chắc phải khiến đám thanh niên trong đội tranh giành sứt đầu mẻ trán mất thôi…”

Lời của Văn Tùng Vũ cuối cùng cũng khiến Tiêu Thế Thu nở nụ cười. Anh ấy thay đổi hoàn toàn thái độ cãi vã lúc trước, ôn hòa bước tới, vỗ vai Văn Tùng Vũ: “Anh em, làm phiền anh rồi, vậy anh chịu khó để tâm một chút, nhất định phải chọn hai người thật đáng tin cậy nhé.”

Luận văn tốt nghiệp cuối cùng cũng đã được thông qua, tiếp theo là buổi bảo vệ vào đầu tháng tới. Khoảng thời gian trống giữa chừng này vừa đúng lúc để sắp xếp chuyến đi New Zealand.

Đoàn làm phim đã gửi lịch trình chi tiết và danh sách vật dụng gợi ý. Tôi gọi cả ba phòng ký túc xá đến căn hộ của mình để cùng nhau nghiên cứu lịch trình.

Sáu đứa chúng tôi vây quanh tấm bản đồ New Zealand và lịch trình trên bàn trà, ríu rít bàn tán, không khí thảo luận vô cùng sôi nổi.

“Cái danh sách hành lý mà đoàn làm phim gửi chi tiết quá thể đáng!” Bàng Hiểu Mẫn vừa cắn ống hút nước trái cây vừa xoay máy tính bảng về phía mọi người, “Ngay cả kem chống nắng cũng phải chỉ định loại SPF50+.”

Nhậm Quỳnh Anh đang chọn mũ trên ứng dụng mua sắm: “Dù sao cũng là quay show tạp kỹ mà, mẹ tôi bảo đi du lịch phải mặc đồ thật tươi sáng, nổi bật. Như vậy lúc chương trình phát sóng, mẹ tôi nhìn một cái là nhận ra tôi ngay.”

Cô ấy đột nhiên giơ điện thoại lên cho chúng tôi xem, “Mấy cậu nói cái này có đủ nổi bật không?” Tôi ghé lại nhìn, trên màn hình là một chiếc áo khoác ngắn màu hồng neon.

Tôi còn đang nghĩ cách diễn đạt tế nhị là cái áo này hơi bị quá nổi, thì Hoàng Thiên Di đã nhanh miệng nói hộ lòng tôi, “Nổi bật đủ đấy, cậu mà mặc bộ này ra ngã tư chỉ huy giao thông thì tám trăm mét xa cũng nhìn thấy cậu rồi.”

Mấy đứa chúng tôi lập tức cười ầm lên. Gu thẩm mỹ của Nhậm Quỳnh Anh rất đặc biệt, cô ấy thích những màu sắc và phụ kiện nổi bật, nếu người bình thường mặc thì đa phần sẽ thấy quê mùa, lỗi thời, nhưng cô ấy lại có thể mặc ra một phong cách rất riêng, khiến người ta cảm thấy sành điệu và ngầu.

Kể cả phong cách thiết kế của cô ấy cũng mang cảm giác này, chúng tôi đều nói cô ấy là người phù hợp nhất để thiết kế những bộ trang phục chuyên dùng cho sàn diễn thời trang, vừa khoa trương mà lại rất đẹp.

Tôi Làm Mẹ Kế Của Người Yêu Cũ

Chương 767