“Manh Manh, con có thể hiểu chuyện một chút được không, con ở nhà được mấy ngày thôi, cần gì phải bắt Tư Tư chuyển qua chuyển lại làm gì?
Sao cứ phải tranh giành cái phòng này với Tư Tư làm gì, phòng khách cũng đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, sao lại không ngủ được?”
--- Chương 87 ---
“Ngủ phòng khách thì có sao đâu, tại sao Đặng Tư Tư lại không thể ngủ?” Tôi bình tĩnh hỏi.
“Phòng khách âm u lạnh lẽo như vậy, sao có thể để Tư Tư ở…” Mẹ tôi buột miệng nói không chút suy nghĩ, rồi có lẽ bản thân bà cũng thấy hơi khó nói nên xấu hổ nổi giận: “Sao con lại không hiểu chuyện như vậy, con về ở có mấy ngày thôi, lại còn nhất định phải bắt Tư Tư phiền phức chuyển xuống dưới sao?”
“Quần áo, đồ dùng cá nhân của con đều ở trong phòng này, con thấy con ở dưới lầu không tiện.” Tôi tranh cãi không nhượng bộ.
Mẹ tôi tức giận thấy rõ, lớn tiếng quát: “Đồ của con sớm đã chuyển xuống phòng khách hết rồi! Có gì mà không tiện!”
Trong giây lát tôi im lặng, mẹ tôi cũng im lặng, Đặng Tư Tư mang theo tiếng khóc nói: “Chị Manh Manh, chị đừng cãi nhau với dì nữa, là lỗi của em, dì mua thêm quần áo mới cho em hơi nhiều, tủ quần áo không đủ chỗ, nên đành phải chuyển đồ của chị xuống lầu. Nếu chị giận thì em về nhà ở vậy.”
Cô bé nói vậy khiến mẹ tôi càng tức giận hơn: “Chuyển gì mà chuyển, chuyện này không đến lượt con bé quyết định, mẹ đã bảo con bé ở lại thì con bé cứ ở lại, ai cũng không thể đuổi con bé đi.”
Tôi nhìn thẳng vào mẹ tôi: “Bình thường đi học ở đây thì không nói làm gì, cô ấy nghỉ Tết cũng không về nhà sao? Hay cả nhà cô ấy tính chuyển đến ở với chúng ta?”
Mặt mẹ tôi đã đỏ bừng vì tức giận: “Con thái độ gì vậy? Tư Tư năm nay ăn Tết ở nhà chúng ta, không về nữa.”
Tôi không khỏi cảm thấy kỳ lạ, nào có chuyện Tết không về nhà mình chứ, đâu phải xa xôi gì.
Tôi cười lạnh một tiếng: “Bố mẹ cô ấy không cần cô ấy nữa à? Rồi mẹ nhặt về làm báu vật sao?”
“Hạ Nghệ Manh! Mẹ là mẹ của con, đây là thái độ con nói chuyện với mẹ sao? Giáo dưỡng của con đâu rồi?” Giọng mẹ tôi lại cao thêm vài phần.
Mẹ tôi luôn tự xưng xuất thân từ gia đình học thức, rất coi trọng hình ảnh của mình, hình tượng nữ thần lạnh lùng từ lúc mười mấy tuổi đến giờ. Lớn từng này tôi chưa thấy bà cười được mấy lần, luôn giữ vẻ thanh cao lạnh lùng. Việc nói lớn tiếng như vậy cũng rất hiếm thấy.
“Cảm ơn mẹ đã nhắc nhở con, nếu mẹ không nói, con còn tưởng mẹ là mẹ của cô ấy đấy.” Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi gặp Đặng Tư Tư là tôi lại phải chịu ấm ức, hôm nay tôi đột nhiên cảm thấy cãi lại thật là sảng khoái.
“Tư Tư là em gái con, con nhường em ấy một chút thì có sao?” Mẹ tôi có chút không thể tin nổi, tôi vốn dĩ ngoan ngoãn vâng lời, hôm nay lại như uống phải thuốc súng, liên tục cãi lời bà.
“ Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn, câu mẹ nói nhiều nhất chính là bảo con nhường em ấy, con nhường chưa đủ nhiều sao?
Mẹ nghĩ con nên nhường đến bao giờ? Nhường cả đời sao?
"Nhường một phòng có phải là quá ít không, hay là mẹ nhường cả mẹ, bố và cả cái nhà này cho cô ta luôn đi có được không?" Tôi nói ra những lời đã kìm nén bao nhiêu năm trong lòng. Khi Đặng Tư Tư không có mặt, mẹ tôi dù nghiêm khắc nhưng nhìn chung vẫn khá tốt với tôi.
Thế nhưng, chỉ cần Đặng Tư Tư xuất hiện, người mẹ ruột này của tôi dường như lập tức biến thành mẹ kế. Tôi cũng không biết cô ta có điểm gì tốt mà lại được mẹ tôi yêu quý đến vậy.
Nếu nói là vì mối quan hệ của dì út, tôi thấy cũng không giống, dù sao thì mối quan hệ giữa mẹ tôi và dì út khá lạnh nhạt.
Nếu không có hàng loạt chuyện m.á.u chó xảy ra sau này, tôi đã thực sự tin rằng trên đời này quả thực có những tình yêu thương không vì lý do gì.
Mẹ tôi hít sâu một hơi: "Tại sao con lại không thể chấp nhận Tư Tư như vậy? Dì út của con bị bệnh nhập viện rồi, dượng phải vào bệnh viện chăm sóc dì ấy, Tư Tư ở nhà chúng ta đón Tết thì có sao?"
--- Chương 88: Đến tuổi g.i.ế.c người phải đền mạng
Dì út nhập viện ư? Vì mối quan hệ của mẹ tôi, chúng tôi rất ít khi đến nhà dì út. Kể từ khi bà ngoại mất, tôi và dì út tổng cộng cũng chỉ gặp nhau vài lần. Thế nhưng Đặng Tư Tư lại thường xuyên đến nhà tôi. Mỗi khi mẹ tôi được nghỉ, bà sẽ tự lái xe đi đón cô ta về nhà ở.
Lần nào bà cũng nói nhà dì út điều kiện không tốt, đứa trẻ Tư Tư này sống quá đáng thương. Sau đó mua cho cô ta một đống đồ, còn cho rất nhiều tiền tiêu vặt, thậm chí còn nhiều hơn cả tôi.
Đặng Tư Tư mà nhìn trúng thứ gì của tôi, chỉ cần uất ức nhìn thêm vài lần, mẹ tôi sẽ tự ý quyết định tặng cho cô ta.
Vì chuyện này, tôi không ít lần khóc lóc kể lể với bố, bố tôi chỉ an ủi tôi: "Vài món đồ nhỏ thôi mà, cho nó thì cho đi, lát nữa bố mua cho con cái khác."
Cứ thế, mười mấy năm trôi qua một cách khó khăn.
Trước đây đều là những món đồ nhỏ nhặt, lần này Đặng Tư Tư chơi lớn với tôi, cướp luôn phòng của tôi, bước tiếp theo e là sẽ thay thế tôi mất.