Lạc Dũng giải thích: “Đương nhiên là quen, nhưng cô ấy quen cũng phải giả vờ không quen, Lục Nguyên Thanh này trên n.g.ự.c đâu có thẻ nhân viên, nếu cô ấy nhận ra thì rất đáng ngờ.”
Tôi thầm le lưỡi, may mà người nằm vùng không phải tôi, chắc đóng chưa đến tập hai đã phải nhận cơm hộp rồi.
Không ngờ Phương Đông Mai giả vờ không quen, Lục Nguyên Thanh lại đột nhiên mở lời: “Cô là người mới à?”
“Vâng, anh là…?” Phương Đông Mai tiếp tục giả vờ không quen.
“ Tôi họ Lục, Lục Nguyên Thanh.” Lục Nguyên Thanh khẽ mỉm cười, ngón tay thon dài khẽ chạm vào thẻ nhân viên của cô: “Phương Vi? Cô tốt nghiệp trường nào?”
Phương Đông Mai giả vờ chợt hiểu ra: “Thì ra là Lục Tổng! Tôi mới vào công ty, còn chưa quen hết các vị lãnh đạo. Tôi là sinh viên khoa Thời trang Đại học A, vừa mới nhận việc, bằng tốt nghiệp còn chưa có nữa.”
Ánh mắt Lục Nguyên Thanh dừng lại trên thẻ nhân viên của cô vài giây, khẽ nhíu mày không thể nhận ra: “Khoa Thiết kế Thời trang Đại học A?”
“Vâng, tôi rất may mắn, được chọn vào vòng trong cuộc thi thiết kế nên mới có cơ hội vào COLLIN làm việc.” Phương Đông Mai ngoan ngoãn trả lời.
Thang máy tiếp tục đi lên, Lục Nguyên Thanh đột nhiên hỏi: “Vậy cô có quen Hạ Nghệ Manh không?”
Chương 893: Địch ý từ đâu mà có?
Đột nhiên nghe thấy tên mình, da đầu tôi hơi tê dại.
Nếu lúc này ai đó đ.â.m một nhát vào n.g.ự.c tôi, tôi chắc chắn không c.h.ế.t được, vì tim tôi đã nhảy tót lên tận cổ họng rồi!
Không chỉ tôi, Lạc Dũng cũng trở nên căng thẳng.
“Quen ạ, chúng tôi học cùng khoa mà, anh quen Hạ Nghệ Manh à? À mà cũng đúng, cô ấy gia đình khá giả, bạn trai lại có tiền, anh quen cô ấy cũng không có gì lạ.” Phương Đông Mai nói rất tự nhiên, giọng điệu còn mang theo vài phần ngây thơ.
“Cô và cô ấy quen nhau lắm không?” Lục Nguyên Thanh vẫn tiếp tục truy hỏi.
Chưa đợi Phương Đông Mai trả lời, thang máy ‘đing’ một tiếng, tầng mười hai đã đến, tôi thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ cuối cùng cũng có thể ra khỏi thang máy rồi.
“Lục Tổng, tôi đến rồi.” Phương Đông Mai lịch sự gật đầu với anh ta, rồi bước ra khỏi thang máy.
Ai ngờ Lục Nguyên Thanh lại đi theo cô ấy ra ngoài, tôi và Lạc Dũng lại càng căng thẳng.
“Lục… Lục Tổng, đây là tầng mười hai, không phải tầng thượng.” Giọng Phương Đông Mai cũng có chút không tự nhiên.
“Ồ, tôi đi dạo một chút, tiện thể có chuyện muốn nói chuyện với tổng giám đốc của các cô. À đúng rồi, cô và Hạ Nghệ Manh quen thân không?” Lục Nguyên Thanh vẫn tiếp tục truy hỏi.
“Ừm, cũng không thân lắm. Cô ấy gia đình khá giả, ở ký túc xá đôi, bình thường mấy người chơi cùng cô ấy đều là bạn học có điều kiện. Tôi thì ở ký túc xá sáu người, chúng tôi không ở cùng một tòa nhà nên ngoài giờ học ra thì chẳng có liên hệ gì.”
Lục Nguyên Thanh có vẻ hơi thất vọng: “Trong trường cũng phân chia nhóm nhỏ theo điều kiện gia đình à?”
“Chẳng phải sao.” Phương Đông Mai bĩu môi, giọng điệu mang theo vài phần bất lực: “Trường học cũng là một xã hội thu nhỏ mà. Cái vòng tròn của họ, không có tiền thì chẳng chen chân vào được. Có lần khoa tổ chức hoạt động, mấy người họ góp tiền đi nhà hàng Michelin ăn tối, còn tụi ký túc xá chúng tôi chỉ có thể ăn lẩu cay ở cổng trường.”
Lục Nguyên Thanh khẽ cười một tiếng: “Xem ra cô có ấn tượng không tốt về Hạ Nghệ Manh à?”
“Cũng không hẳn.” Phương Đông Mai nhún vai: “Chỉ là người của hai thế giới khác nhau thôi. Nghe nói mấy người họ còn chưa tốt nghiệp đã cùng góp vốn mở công ty rồi, suy nghĩ của người giàu đúng là khác chúng tôi.”
Tôi và Lạc Dũng nín thở theo dõi hai người họ đi đến cửa văn phòng Trịnh Quan Thiến, Lục Nguyên Thanh đột nhiên quay đầu lại, khóe môi khẽ nhếch nhìn cô: “Cứ cố gắng chăm chỉ, cô cũng sẽ có cơ hội trở thành người có tiền thôi.”
“Cảm ơn Lục Tổng đã động viên, tôi sẽ cố gắng ạ!” Phương Đông Mai vội vàng bày tỏ quyết tâm, sau đó nhìn Lục Nguyên Thanh đẩy cửa bước vào, cô mới ngồi trở lại chỗ làm việc của mình.
Lúc này tôi mới nặng nề thở ra một hơi.
“Tiểu Hạ, cô và Lục Nguyên Thanh có thù oán gì không?” Lạc Dũng nhíu mày nhìn tôi.
Tôi nghiêm túc suy nghĩ một chút, rồi trả lời: “Không có, tôi từng gặp anh ta vài lần, thái độ anh ta đối với tôi có chút kỳ lạ, nhưng tôi với anh ta chắc chắn không có thù oán gì cả.”
Do dự một chút, tôi lại nói: “Sao anh lại nghĩ tôi và anh ta có thù oán?”
Lạc Dũng có chút do dự nói: “ Tôi không chắc lắm, nhưng khi anh ta nhắc đến cô, đồng tử đột nhiên co lại, và cơ vòng mi căng chặt, cảm giác anh ta có địch ý rõ ràng với cô.”
“Anh… anh nhìn kỹ đến vậy sao? Tôi hoàn toàn không cảm nhận được.” Tôi có chút ngớ người, tại sao anh ta lại có địch ý với tôi chứ?
Là vì muốn “gắp” quả thận của tôi nhưng không thành, nên tức giận mất mặt chăng?
Cái này … đây có tính là cầu mà không được không?
Nhưng đã có Phương Đông Mai làm bia đỡ đạn rồi, anh ta không lý nào vẫn còn tơ tưởng đến tôi chứ.
Tôi có chút rối rắm nói: “Có khi nào là do mấy lần anh ta ra tay với tôi không thành, nên tên này sinh ra chấp niệm rồi không? Chứ nếu đã có Phương Đông Mai làm bia đỡ đạn rồi, sao anh ta còn có địch ý với tôi chứ?”