Tôi Làm Mẹ Kế Của Người Yêu Cũ

Chương 884

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Thấy tôi thở phào nhẹ nhõm, mấy người kia nhìn tôi với ánh mắt hơi lạ lùng. Lúc này tôi mới muộn màng nhận ra, một chiếc ghế máy tính với giá đó cũng quá đáng thật.

Tôi cười khan một tiếng, cố gắng giải thích: “Ha ha, cái ghế nhãn hiệu này khá là, khá là giữ giá.”

Vừa nói xong, tôi đã muốn cắn đứt lưỡi mình. Ai đời đi mua ghế mà còn phải tính đến chuyện giữ giá chứ.

Thấy tôi hơi ngại, Chu Tước phản ứng nhanh nhất, khéo léo cười hòa giải: “ Đúng vậy, tầm nhìn của Tổng giám đốc Tiêu khác hẳn chúng ta. Chúng ta mua đồ là để tiêu dùng, xem xét giá cả phải chăng, còn Tổng giám đốc Tiêu là… là xem xét sự giữ giá.”

Tôi bắt đầu hơi nhớ cái miệng của Tiểu Dương rồi.

Để tránh tiếp tục lúng túng, tôi bắt đầu bóc những hộp khác.

Niềm vui bóc hộp quà không cô gái nào có thể từ chối được, đặc biệt là khi đồ không phải do mình mua. Có khác gì mở blind box đâu chứ?

Ừm, khác biệt duy nhất là nó sẽ tốt hơn cả mong đợi của mình.

Bàn phím cơ không dây màu hồng Cherry, kết hợp với chuột Razer V3 màu tím, tràn đầy cảm giác thiếu nữ. Không dám tưởng tượng sau khi làm bộ móng tay xinh đẹp, gõ phím rồi chụp ảnh sẽ đẹp đến mức nào.

“Đệt!” Lạc Dũng mắt trợn tròn: “Trục cơ tuyến tính, ba chế độ không dây, đèn nền RGB, Tổng giám đốc Tiêu định cho cô tham gia thi đấu e-sport à?”

Anh ta liếc nhìn tôi một cái, rồi lại lắc đầu, trên mặt lộ rõ vẻ 'dùng cho cô thật lãng phí'.

Tôi vờ như không thấy, đi bóc một hộp khác, nhìn bao bì thì là máy pha cà phê.

Chu Tước dồn sự chú ý vào máy pha cà phê: “Ôi chao, máy pha cà phê tự động của De’Longhi à, còn là loại hai ngăn chứa hạt, có thể pha latte, cappuccino…”

Anh ta vừa xem hướng dẫn sử dụng vừa cười như một thằng ngốc.

Bất chợt, Chu Tước đột nhiên quay sang hỏi tôi: “Tiểu Hạ à, nhà cô có máy pha cà phê chứ?”

“Có chứ, sao vậy?” Tôi không hiểu sao anh ta đột nhiên hỏi tôi cái này.

“À ừm… sau khi nhiệm vụ này kết thúc, cái máy pha cà phê cũ này, cô sẽ không mang đi chứ?”

Tôi dở khóc dở cười: “Nếu anh thích thì cứ để lại mà dùng.”

Chu Tước mắt sáng lên: “Thật sao?”

Lạc Dũng nghe vậy liền nhìn sang chiếc ghế kia: “Thế còn chiếc ghế máy tính này …”

“Cứ để lại hết, để lại hết.” Tôi hào phóng xua tay: “Dù sao nhà tôi cũng có ghế rồi.”

Một thời gian nữa biệt thự sửa xong, Tiêu Thế Thu chắc chắn sẽ mua lại đồ nội thất mới.

Lạc Dũng lập tức xán lại: “Thế còn bàn phím chuột…”

Tôi có cảm giác như mình còn sống sờ sờ ra đấy mà đã có người nơm nớp chờ đợi thừa kế di sản của mình vậy.

“Lạc Dũng!” Văn Tòng Vũ không chịu nổi nữa: “Cậu có chút tiền đồ được không hả? Bàn phím chuột các thứ trong kho nội vụ thiếu gì!

Cậu làm sao mà lại có thể nhăm nhe đồ dùng của con gái nhà người ta? Nếu thật sự tặng cậu, cậu có mặt mũi mà dùng bàn phím màu hồng sao?~”

Lạc Dũng vuốt ve bàn phím của tôi, mắt sáng rực nói: “Đội trưởng Văn, cái này không liên quan đến màu sắc, đây là thiết bị ngoại vi hàng đầu mà các tuyển thủ e-sport chuyên nghiệp đều đang dùng đó!

Đừng nói là màu hồng, cho dù xấu xí như màu phân thì tôi cũng dùng được.”

Tôi tức khắc cảm thấy n.g.ự.c nghẹn lại, chỉ có thể vờ như không nghe thấy, đi xem A Chí làm việc.

Tiểu Nhan và A Chí giúp lắp đặt và điều chỉnh thiết bị xong thì rời đi. Tôi đã bắt đầu sử dụng thiết bị mới dưới ánh mắt có chút ngưỡng mộ của họ.

Máy pha cà phê đã được thay mới, cà phê viên nang trước đây không dùng được nữa, nhưng Tiêu Thế Thu rất chu đáo đã gửi kèm hạt cà phê, cùng với sữa tươi nguyên kem và kem tươi mà tôi yêu thích. Ngoại trừ việc thức dậy sớm hơi khổ sở, đi làm vẫn rất vui vẻ.

Máy pha cà phê phát ra tiếng động vận hành êm tai, mùi cà phê nồng nàn lan tỏa khắp nơi.

Chẳng mấy chốc, Văn Tòng Vũ đã cầm một tách cà phê nhấp một ngụm, thỏa mãn thở dài: “Tiểu Hạ, hay là cô đến đội cảnh sát của chúng tôi làm việc luôn đi, tôi kiếm cho cô một chân văn phòng.”

“Ý này không tồi, tôi thấy Tiểu Hạ rất chuyên nghiệp, cả thể chất lẫn tâm lý đều rất tốt, lại còn tốt nghiệp trường danh tiếng, thích hợp, vô cùng thích hợp.” Lạc Dũng lập tức bật chế độ nói dối trắng trợn.

Tôi thật sự phải cảm ơn anh! Tôi ở đây mỗi ngày chẳng làm gì, chỉ xem màn hình ăn vặt, mà anh cũng có thể nhìn ra tôi chuyên nghiệp ư?

Oán trách thì oán trách, bề ngoài tôi vẫn tỏ ra rất khiêm tốn: “Thật ra tôi luôn rất sùng bái nghề cảnh sát, hồi đó cũng vì thấy Đại học Công an khó thi quá nên mới thi vào Đại học A.”

Nhìn khóe miệng họ giật giật, tôi cảm thấy mình hình như lại làm câu chuyện đi vào ngõ cụt rồi.

Cuối cùng vẫn là Chu Tước ra mặt hòa giải: “Ha ha, lý do của Tiểu Hạ này khá là… khá là độc đáo ha~”

Buổi trưa COLLIN có một tiếng rưỡi nghỉ trưa, tôi cũng có thể nghỉ ngơi một chút.

Cái ghế mà Tiêu Thế Thu mua cho tôi có thể ngả lưng bán nằm mà không bị đổ.

Tôi vừa nhắm mắt chuẩn bị chợp mắt một lát thì lại có tiếng gõ cửa.

Người bước vào là một cảnh sát mà tôi chỉ gặp trong buổi họp ngày đầu tiên.

Tôi Làm Mẹ Kế Của Người Yêu Cũ

Chương 884