Mẹ tôi có một câu nói đúng, người này rất thật thà, đúng là thật thà, từ lúc tôi vào cửa đến giờ, anh ta không nói một lời nào.
Bác cả đẩy anh ta một cái: “Nhanh lên, chào Manh Manh đi.”
Anh ta đưa tay đẩy gọng kính, nhanh chóng liếc tôi một cái qua khóe mắt: “Chào em, Manh Manh.”
Tôi mỉm cười một cách rộng rãi: “Chào anh.”
Nói xong, anh ta lập tức lùi về bên cạnh mẹ mình, vẻ mặt nhút nhát.
Bác cả cười với tôi nói: “Thằng Văn Ngạn này bản chất nó thật thà quá, nên đến giờ vẫn chưa có bạn gái.”
Tôi cười gượng gạo, “Anh họ nhìn khá, khá là trưởng thành ạ.”
Còn gì là không trưởng thành nữa cơ chứ? Nếu không nói ra, tôi còn tưởng con cái anh ta đã đi học rồi ấy.
Đúng lúc này, bà cụ lên tiếng: “Con bé Manh Manh trông rất đáng yêu, tôi thấy khá được đấy, cả nhà thấy sao?”
Người đàn ông trung niên kia cũng có vẻ rụt rè: “Mẹ thấy được thì được thôi ạ, con không có ý kiến gì, mẹ và vợ con cứ quyết định.”
Trong lòng tôi dấy lên một dự cảm chẳng lành, nghe cứ như hai nhà sắp định chuyện hôn sự vậy.
Quả nhiên, bà cụ hài lòng gật đầu: “Thư Dao, con bé Manh Manh nhà chúng tôi rất thích, chị xem nếu không có ý kiến gì, khi nào hai bên gia đình chúng ta gặp mặt ăn cơm một bữa chính thức nhé?”
Tôi không tin mẹ tôi lại có thể vừa mắt Đặng Văn Ngạn, nào ngờ mẹ tôi chỉ thoái thác qua loa: “ Tôi thấy thằng Văn Ngạn này cũng được, tướng mạo thanh tú, người lại thật thà. Nhìn qua là biết người sống chân chất. Nhưng vẫn phải hỏi ý kiến ông xã nhà tôi đã.”
Ý gì đây? Mẹ tôi lại ưng rồi sao? Không thể nào, mẹ tôi trước nay luôn kén chọn, sao lại chọn đối tượng cho tôi mà lại “bình dân” đến vậy?
Đại học A đâu thiếu con gái, nhưng chưa bao giờ thiếu con trai cả.
Tôi cười như không cười, ghé sát vào mẹ, khẽ nói: “Đại học A không thiếu thanh niên ưu tú, mẹ đừng có lo bò trắng răng nữa được không?”
Mẹ tôi lườm tôi một cái, hạ giọng nói: “Người lớn nói chuyện, con đừng có xía vào.”
“Mẹ đừng kéo con vào, con sẽ không xía vào.”
“Người biết rõ gốc gác như thế này mới yên tâm, con cứ tùy tiện dắt một người về, lấy chồng xa thì mẹ biết tìm con ở đâu, với lại cậu ta có chỗ nào không tốt? Trông thư sinh trắng trẻo, người lại thật thà, không có chút gì lăng nhăng cả.”
“Nhìn một cái là biết sao? Mẹ học xem bói từ khi nào vậy?”
“Đừng có cãi cùn với mẹ, tóm lại là nghe lời mẹ, biểu hiện cho tốt vào, đừng có mà giở trò gì.” Mẹ tôi nhỏ giọng cảnh cáo tôi.
Được thôi, tôi sẽ biểu hiện cho mẹ xem!
--- Chương 98 ---
Chủ yếu là sợ đối phương không nuôi nổi
Tôi ngồi trên chiếc sofa cũ đã phai màu, bắt đầu lướt điện thoại một cách chán nản.
Một tin nhắn đến, là Tiêu Thế Thu.
Tiêu Thế Thu: [Bảo bối hôm nay đang làm gì đó?]
Tôi: [Đi xem mắt.]
Tiêu Thế Thu: [?! Xem mắt? Em còn chưa tốt nghiệp mà đã vội lấy chồng thế sao?]
Tôi: [Em thì không vội, nhưng mẹ em nghe nói em và Lương Tử Thành chia tay rồi, liền sốt ruột tìm cho em “chỗ dựa” mới, sợ em không gả được chồng, cũng không biết bà ấy vì sao lại vội vàng như vậy.]
Tiêu Thế Thu: [Vậy em có ưng ai không?]
Tôi: [Người đó trông còn già hơn anh.]
Tiêu Thế Thu: [Mẹ em tìm chồng cho em hay tìm bố cho em vậy?]
Tôi: [Nghe nói tuổi thật 28, nhưng trông như 38.]
Tiêu Thế Thu: [Người trông già thường thận không tốt, khả năng kia cũng kém, không thể được.]
Tôi: [Anh nói là đổi người trẻ hơn thì em có thể lấy đúng không?]
Tiêu Thế Thu: [Nếu có người ưu tú hơn anh về mọi mặt, em có thể cân nhắc.]
Tôi: [ Đúng là một lời khuyên chân thành, em sẽ nói với mẹ em.]
Theo tiêu chuẩn của anh ấy mà tìm, e rằng cả đời này tôi không cần lấy chồng nữa.
Tôi ngẩng đầu nhìn những người trong phòng, ai nấy đều mang vẻ nhiệt tình giả dối, nói những lời xã giao vô vị.
Bác gái của Tư Tư đang hết lời khen con trai mình, mẹ tôi giữ một nụ cười lịch sự trên mặt.
Thật khó cho bà, vốn dĩ luôn tự cho mình là cao sang, vậy mà lúc này cũng có thể trò chuyện vui vẻ với một phụ nữ nông thôn.
Bác gái nhiệt tình nhìn mẹ tôi nói: “Thư Dao, thằng con trai này của tôi giống chú nó nhất, không chỉ giống chú nó có tài mà dung mạo cũng được sáu bảy phần.
Nhưng tính cách thì giống bố ruột nó, từ nhỏ đã ngoan ngoãn, thật thà, nên mấy năm nay tôi cũng không dám để nó tự tìm bạn gái, lỡ bị lừa thì sao.
Bây giờ có mấy đứa con gái hễ yêu đương là đòi giữ thẻ lương của đàn ông, để mua quần áo, túi xách, mỹ phẩm cho mình.
Không như con bé Manh Manh nhà chị, nhìn là biết rất hiểu chuyện, sẽ không đòi thẻ lương của đàn ông phải không?”
Tôi không hiểu tại sao con trai giống chú nó lại là chuyện đáng khoe khoang, nhưng tại sao con trai bà ấy đã lớn tuổi mà vẫn chưa có bạn gái, tôi nghĩ chắc là có liên quan đến mẹ anh ta.
“Chị dâu, Manh Manh nhà tôi …” Mẹ tôi vừa định nói thì bị tôi cắt lời.
“Bác gái, Đặng Văn Ngạn có phải thu nhập rất cao không, nên bác mới lo anh ấy bị lừa ạ?”
Tôi giả vờ ngây thơ, một biên tập viên tạp chí nhỏ không tên tuổi ở một huyện lỵ nhỏ thì được bao nhiêu tiền lương? Thế mà còn lo bị lừa?