Còn Diệp Khởi Văn thì bắt đầu che miệng khóc nức nở, rút khăn giấy cẩn thận lau nước mắt nơi khóe mắt, lạ thay lại không làm lem lớp kẻ mắt được trang điểm tỉ mỉ.
“Sao lại thế này?” Cha tôi có vẻ mất hồn, đột nhiên lại ngẩng đầu nhìn Tô Dật, “Các anh nhất định phải nghĩ cách chứ, đã cố gắng lâu như vậy rồi, thằng bé còn nhỏ như thế,”
Tô Dật lắc đầu, “Bây giờ bác sĩ Lâm có về cũng không có cách nào khác, chúng tôi chỉ có thể cố gắng hết sức, bây giờ là nói thật tình hình cho hai người biết, để hai người chuẩn bị tâm lý.”
Minh Thành Cương ở phía sau anh ta không nhịn được xen vào một câu: “Nếu lúc trước nghe lời bác sĩ Lâm, sau phẫu thuật lập tức thực hiện phác đồ điều trị của cô ấy, có lẽ đã không sao rồi.”
Lời này của cô ấy khiến cha tôi tỉnh táo lại, “Vậy để tôi gọi vợ tôi quay về chữa bệnh cho thằng bé.” Vừa nói ông vừa định móc điện thoại ra gọi.
“Bây giờ thì quá muộn rồi, bác sĩ Lâm có về cũng sẽ không có phương pháp điều trị tốt hơn đâu, thời cơ tốt nhất đã bỏ lỡ rồi.”
Lời này khiến hành động của cha tôi cứng lại, vài giây sau, ông nghiến răng giận dữ quay sang Diệp Khởi Văn: “Tất cả là tại cô! Nếu không phải cô đa sự, Hiên Hiên sao lại đến nông nỗi này! Cô đúng là tai họa cho bố con tôi!”
Nghe lời cha tôi nói, Diệp Khởi Văn vừa nãy còn đang lau nước mắt bên cạnh lập tức như bị châm ngòi, “Không, anh nói bậy, chuyện này sao có thể trách tôi?”
Cô ta đưa tay chỉ vào Minh Thành Cương, “Chuyện này đều tại bọn họ, cô gái nhỏ này và con gái của người phụ nữ kia thân thiết, chắc chắn là cô ta cố ý! Con gái của anh chắc chắn là không muốn Hiên Hiên của tôi được khỏe mạnh, nên cố tình không cho họ điều trị tử tế.”
Minh Thành Cương trợn tròn mắt kinh ngạc, cha tôi cũng ngạc nhiên nhìn Diệp Khởi Văn, “Cô nói vớ vẩn gì đấy? Mau im miệng! Rõ ràng là lỗi của cô!”
Diệp Khởi Văn kích động: “ Tôi có lỗi gì? Tôi đã nói từ lâu rồi, thận nhất định phải dùng của người nhà mới tốt, anh cứ không chịu, nói là gây hại lớn cho cơ thể, không cho con gái anh hiến thận. Cứ nhất định phải tốn tiền chờ thận của những người không liên quan, không có huyết thống, có phản ứng đào thải chẳng phải rất bình thường sao? Nếu ngay từ đầu dùng thận của chị gái ruột của thằng bé, làm sao có thể đào thải nhanh như vậy? Anh là một người cha quá nhẫn tâm! Rõ ràng cô ấy hiến một quả thận cũng không ảnh hưởng gì, vậy mà anh cứ trơ mắt nhìn con trai mình chết!”
Diệp Khởi Văn càng nói càng tức giận, theo đà đó cô ta còn muốn nói thành tôi đã hại c.h.ế.t con trai cô ta.
Trên màn hình, Tô Dật cau mày chặt chẽ, rõ ràng là cực kỳ khó chịu với những lời buộc tội không có kiến thức y học và đầy ác ý này.
Anh ta trực tiếp ngắt lời Diệp Khởi Văn: “Bà Diệp! Xin bà hãy bình tĩnh lại!” Giọng anh ta không cao, nhưng vô cùng mạnh mẽ, “Lời bà nói ‘thận của người thân sẽ không bị đào thải’ hoàn toàn trái với sự thật y học! Phản ứng đào thải là rủi ro cố hữu, không thể tránh khỏi hoàn toàn trong cấy ghép nội tạng! Trừ khi là cấy ghép giữa các cặp song sinh cùng trứng, nếu không, bất kỳ nguồn thận nào, kể cả thận của người sống hiến từ cha mẹ, anh chị em ruột, đều có khả năng xảy ra phản ứng đào thải! Việc này không có bất kỳ mối quan hệ nhân quả trực tiếp, tất yếu nào với việc người hiến có phải ‘ người thân ’ hay không! Lời buộc tội của bà bây giờ không chỉ vô căn cứ khoa học...”
“Không thể nào! Anh lừa tôi! Anh chỉ toàn giúp cô ta nói! Các người đều là một bọn!” Diệp Khởi Văn căn bản không nghe lọt bất kỳ lời lẽ lý trí nào, lời giải thích bình tĩnh của Tô Dật ngược lại như đổ thêm dầu vào lửa.
Cô ta liếc nhìn Tô Dật bằng ánh mắt oán độc, rồi lại quay sang cha tôi, “Đều là lỗi của cô ta! Chính cô ta không chịu hiến thận! Nếu không Hiên Hiên đã không phải chịu tội này! Hạ Minh Thành! Anh nói gì đi chứ! Đó là con trai anh! Là đứa con trai duy nhất của anh! Anh cứ trơ mắt nhìn cô ta khoanh tay đứng nhìn sao?! Anh muốn nhìn Hiên Hiên c.h.ế.t sao?!” Cô ta lại lao vào Hạ Minh Thành, hai tay túm lấy cánh tay ông lắc mạnh, dường như chỉ cần cô ta đủ sức, cha tôi sẽ đồng ý để tôi đi hiến thận.
Cha tôi bị cô ta lay mạnh đến mức cơ thể chao đảo dữ dội, gần như không đứng vững được.
Nhưng Diệp Khởi Văn không có ý định buông tha ông, vẫn tiếp tục nói: “Anh cứ trơ mắt nhìn nó c.h.ế.t sao?! Con gái anh rõ ràng có quả thận khỏe mạnh, anh bảo nó hiến một cái cho thằng bé thì sao chứ?! Nó ích kỷ đến vậy sao?! Nhìn đứa em trai ruột thịt đang vật lộn với tử thần, nó có ngủ yên được không?!”
Cô ta càng nói càng kích động, đột ngột đứng dậy, ngón tay chỉ vào khoảng không, như thể tôi đang đứng đó, “Nếu Hiên Hiên chết, con gái của anh chính là kẻ g.i.ế.c người! Anh cũng là đồng phạm! Các người đã thông đồng g.i.ế.c c.h.ế.t thằng bé!”
Tuyệt vời, tôi vô cớ bị gán cho một tội lớn.
Tôi quả thật có vài phần đồng cảm với đứa trẻ kia, nhưng tuyệt đối không đến mức đồng cảm đến nỗi phải hy sinh cơ thể mình vì nó, tôi đâu phải là một thánh mẫu!