Trong đầu tôi lóe lên một tia sáng, lập tức rút điện thoại ra, gọi cho Tô Dật.
“Tô Dật, tôi hỏi cậu một chuyện.” Tôi không kịp khách sáo, hỏi thẳng anh ta trong trường hợp nào thì cần một lượng lớn người có phân nhóm m.á.u AB hiến máu.
“Cậu có biết loại nhóm m.á.u hiếm này, khả năng cao sẽ được dùng vào việc gì không? Hoặc, gần đây có nhu cầu đặc biệt nào không?”
Gia đình Tô Dật có danh tiếng và các mối quan hệ đáng kể trong giới y tế quốc tế, tôi nghĩ người duy nhất có thể hỏi là anh ta.
Đầu dây bên kia, Tô Dật im lặng vài giây, “Sao cậu lại biết chuyện này? Tôi quả thực biết có một ông trùm Trung Đông mắc một loại bệnh m.á.u hiếm gặp, cần thay huyết tương định kỳ.
Vốn dĩ với tài lực của ông ta thì đây không phải là chuyện lớn, nhưng nhóm m.á.u của ông ta khá hiếm, nên đã tìm kiếm người hiến m.á.u có nhóm m.á.u này trên toàn cầu trong một thời gian dài, tôi cũng từng nhận được email yêu cầu của ông ta.”
Nói đến đây, giọng anh ta mang theo chút khinh bỉ, “Tên này ngoài tin khoa học, còn tin cả tâm linh, cho rằng huyết tương của người trẻ tuổi sẽ tốt hơn, tuổi càng nhỏ giá càng cao.
Tất nhiên, trên thực tế thì đối với ông ta hoàn toàn không có sự khác biệt nào.”
Tôi lại nhớ đến lần trước anh ta muốn tìm đại sư gọi hồn cho tôi, tên này cũng có tư cách mà khinh thường người khác sao.
Nhưng lời của Tô Dật lại khiến tôi chợt nhớ ra cô bé trong tầng hầm, có lẽ cũng là bịch m.á.u được chuẩn bị cho ông ta.
Mọi thứ đều xâu chuỗi lại với nhau!
COLLIN căn bản không phải đang làm chuyện mua bán nội tạng đơn thuần!
Bọn họ đang lợi dụng vỏ bọc hợp pháp này để thu thập ‘nguồn nhân lực’, thực hiện hành vi ‘săn lùng nguồn lực y tế’ tà ác nhất!
Việc khám sức khỏe kỹ lưỡng trước đó của bọn họ chính là để xây dựng một cơ sở dữ liệu sinh học khổng lồ, sàng lọc những kiểu ghép HLA và nhóm m.á.u hiếm!
Cúp điện thoại xong, Lạc Dũng thở phào một hơi, “Nếu là như vậy thì Cao Dương rất có thể còn sống, thậm chí còn nhiều người khác cũng còn sống.
Tôi phải lập tức báo tin này cho đội trưởng Văn.”
Nói rồi, anh ta gọi điện cho Văn Tòng Võ, báo cáo tình hình mới nhất.
Lại là lấy máu.
“Chị Phương Đông Mai không phải nhóm m.á.u này, vậy phải làm sao bây giờ.” Tôi lại bắt đầu lo lắng. “Vạn nhất bị phát hiện, chị ấy có gặp nguy hiểm không.”
Đúng lúc này, điện thoại của tôi đột nhiên rung lên, là mẹ tôi gọi.
Tôi cau mày, xét thấy số lần mẹ tôi gọi điện cho tôi chỉ đếm trên đầu ngón tay, tôi nghĩ chắc không phải chuyện tốt lành gì.
Sợ ảnh hưởng đến người khác, tôi cố ý đi ra ban công mới nghe điện thoại.
“Alo, mẹ?” Tôi nghe điện thoại, giọng nói có chút căng thẳng vì không khí căng thẳng trong phòng giám sát.
“Manh Manh,” đầu dây bên kia, giọng mẹ tôi run rẩy một cách chưa từng thấy, “Bố, bố con bị tai nạn xe hơi rồi, bị thương rất nặng, bây giờ… đang cấp cứu ở bệnh viện của chúng ta …”
Đầu óc tôi bỗng ‘ù’ một tiếng, những lời mẹ tôi nói sau đó dường như đều không nghe thấy nữa.
Tôi máy móc há miệng, có chút khó khăn hỏi lại lần nữa: “Mẹ, mẹ nói bố con bị làm sao? Con không nghe rõ…”
“Bố con bị tai nạn xe hơi, con về ngay đi, muộn có khi không kịp gặp…” Giọng mẹ tôi đã mang theo sự nghẹn ngào rõ rệt.
“Con, con về ngay!” Tôi vội vàng cúp điện thoại, đầu óc trống rỗng.
Sao lại thế được? Bố tôi không phải đang ở bệnh viện trông nom đứa bé đó sao? Sao lại đột nhiên bị tai nạn xe hơi ở thành phố T?
Người đàn ông vài giờ trước vẫn còn còng lưng, ôm mặt khóc vì con trai trong video giám sát, người đàn ông đã phản bội gia đình, khiến tôi vừa oán vừa yêu… ông ấy sắp c.h.ế.t rồi sao?
Một nỗi hoảng loạn hoàn toàn không thể kiểm soát ngay lập tức nhấn chìm tôi!
Lần đầu tiên tôi nhận ra rằng trước cái chết, tiểu tam, con riêng những thứ đó đều chẳng còn quan trọng nữa.
Tôi cố gắng trấn tĩnh bản thân, gọi điện cho Tiêu Thế Thu.
Giọng nói cố ý hạ thấp của anh vang lên: “Bé yêu, có chuyện gì vậy?”
Trong điện thoại có người khác đang hùng hồn phát biểu, chắc anh đang họp.
Nhưng tôi không thể nghĩ nhiều đến thế, nghe thấy giọng anh, tôi tự dưng thấy tủi thân, giọng nói vô thức mang theo tiếng khóc: “Em, mẹ em nói bố em bị tai nạn sắp c.h.ế.t rồi, em phải về nhà…” Tay tôi không thể kiềm chế được mà run rẩy.
Giọng anh lập tức trở nên nghiêm túc, “Ngoan, em đừng đi đâu cả, đợi anh, anh sẽ đến đón em ngay, nhớ tuyệt đối đừng tự lái xe ra ngoài.”
“Được, em đợi anh ở trung tâm chỉ huy.”
Như thường lệ, mỗi lần gọi điện anh đều đợi tôi cúp máy trước.
Trước khi cúp máy, tôi nghe thấy anh nói với người khác rằng cuộc họp đã kết thúc, lần sau sẽ tiếp tục.
Tôi hít sâu một hơi bước vào phòng giám sát, Hứa Văn Kiệt vô thức nhìn tôi một cái, lập tức trừng mắt nói: “Sao cậu khóc dữ vậy? Thông tin nhóm m.á.u của cô ấy tôi sửa lại là xong mà, cậu đừng vội.”
Lạc Dũng cũng vừa gọi điện xong, bước vào thấy bộ dạng của tôi cũng hoảng hốt, “Xảy ra chuyện gì vậy? Nào, cậu ngồi xuống trước đi, nói từ từ.”