Sau khi được game kinh dị chọn trúng, tôi tiếp quản căn tin bệnh viện.
Tên quỷ bệnh giơ gậy toan g.i.ế.c tôi, tôi liền nhét vội miếng vịt quay giòn tan vào mồm hắn.
Hắn nhồm nhoàm nhai: “Thôi được rồi, có vịt thơm ngon để ăn! Mai hãy giết!”
Ngày hôm sau, nào là đầu cá chép om dưa, thịt ba chỉ hấp bột gạo, sườn non rang tỏi, nấm cục xào…
Mấy con quỷ bệnh trong bệnh viện nhao nhao từ bỏ ý định truy sát, mà điên cuồng ăn uống trong căn tin.
“Bái kiến Đại nhân Thơm Ngon, Đại nhân Thơm Ngon Thơm Ngon Thơm Ngon quá đi mất!”
Khán giả trong phòng livestream choáng váng nhìn tôi dựa vào một cái nồi từ đầu game mà sống sót khỏe re.
1.
Tôi và ba đang hăng hái leo núi thì giây tiếp theo đã bị kéo vào phó bản ma quái cấp S.
[Thân phận: Lê Uyển, 18 tuổi, y tá thực tập của Bệnh viện Đa khoa Trung tâm Thành phố.]
[Vật phẩm thiên phú: Một bộ dụng cụ nhà bếp cấp B ( có thể nâng cấp), có thể chế biến những món ăn mà quỷ quái cũng có thể thưởng thức.]
[Thuộc tính bổ sung khi nâng cấp: Độ ngon của món ăn +20%, Tỷ lệ thanh lọc 20%, Tỷ lệ thanh lọc trùm quỷ 10%, Tỷ lệ rơi vật phẩm 10%.]
Thẻ thân phận trong game và vật phẩm thiên phú từ từ hiện ra trước mắt tôi.
Bộ dụng cụ nhà bếp thiên phú cấp F thấp nhất trước đây, sau khi trải qua một phó bản đã được nâng cấp lên cấp B.
Trong không trung, tôi bất an đọc bản hướng dẫn mới.
[Hãy đóng vai trò được giao, không được để lộ thân phận người chơi trước mặt quỷ quái.]
[Điều kiện qua cửa: Chữa khỏi 1000 con quỷ bệnh (những con quỷ bệnh của Bệnh viện Đa khoa Trung tâm Thành phố đều mắc những căn bệnh không thể chữa khỏi vĩnh viễn).]
[Thời gian qua cửa: Vô hạn.]
Nhìn rõ điều kiện qua cửa xong, tôi ôm chặt cái nồi sắt lạnh lẽo trong lòng, hít một hơi khí lạnh.
Trời ơi đất hỡi, ở thế giới thực tôi chỉ là một đầu bếp thôi mà? Đầu bếp làm sao mà biết chữa bệnh chứ! Lại còn phải chữa khỏi những căn bệnh không thể chữa khỏi vĩnh viễn nữa chứ?
Hơn nữa, trong tay tôi chỉ có nồi niêu xoong chảo, thêm ba cái bát sứt mẻ thôi!
Khán giả đều đang chờ đợi trong phòng livestream để xem ai sẽ là kẻ xui xẻo bị chọn vào phó bản Bệnh viện Hồi Hồn.
Khi phát hiện ra đó là tôi, mọi người đều reo hò, dù sao thì thành tích qua cửa làng Hoang của tôi bằng cách kinh doanh quán ăn vặt lần trước vẫn còn rõ mồn một.
Nhưng khi điều kiện qua cửa xuất hiện, tất cả mọi người đều ngớ người ra.
[Ban đầu muốn xem Bí Ẩn Trên Đầu Lưỡi Của Quỷ, giờ bạn lại bảo đây là Phong Vân Ngoại Khoa?]
[Ha ha ha ha chẳng lẽ tân binh sẽ dùng nồi lớn và xẻng để xào thuốc cho bệnh nhân sao? Tôi thấy là xong đời thật rồi!]
[Dựa vào việc nấu ăn để qua cửa đúng là tà đạo, giờ thì cuối cùng cũng gặp phải rắc rối rồi!]
[Cửa ải nào khó rồi cũng sẽ qua, Tiểu Lê cố lên!]
Những bình luận trên livestream tuôn trào như thác lũ, bàn tán còn sôi nổi hơn cả lần đầu gặp tôi.
Ánh sáng trắng lóe lên trước mắt, tôi bất an đặt bản hướng dẫn xuống, nhưng lại thấy trong tay bỗng nhiên có thêm một cây kim tiêm.
Mùi thuốc khử trùng nồng nặc xộc vào mũi, xung quanh lập tức vang lên những tiếng ồn ào.
Trên ghế xanh có một tên quỷ bệnh thất khiếu chảy máu, một bàn tay gầy trơ xương chìa ra trước mặt tôi: “Sao thế y tá? Cô không biết tiêm à?”
Thấy ngón tay tôi run run khi cầm kim tiêm, hắn lập tức lộ ra nụ cười quỷ dị.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, đầu của một y tá người chơi tiêm nhầm ở góc phòng đột nhiên nổ tung như pháo hoa.
[Số người sống sót trong phó bản: 3, c.h.ế.t 1 người.]
2.
“Tiêm đi y tá… cô có phải y tá không …” Tên quỷ bệnh trẻ tuổi lộ ra hàm răng sắc nhọn, cây gậy bên cạnh đã giơ cao quá đầu tôi.
Ngay trước khi hắn bổ một gậy xuống, một bàn tay phía sau tôi đột nhiên kéo tôi lùi lại.
Nữ y tá trưởng mặc đồ trắng chặn tầm nhìn của tên quỷ bệnh, dịu dàng và lịch sự giải thích: “Đây là y tá thực tập mới đến, nghiệp vụ chưa thạo nên hơi căng thẳng. Tôi đổi cho anh một người có kỹ thuật tốt hơn.” Nói xong, cô ấy vẫy tay gọi y tá quỷ trung niên bên cạnh đến.
Tôi còn chưa kịp nói mấy câu đã bị cô ấy nắm chặt cổ tay kéo vào phòng nghỉ.
Cánh cửa đóng lại, bóng dáng mảnh mai của cô ấy quay lưng về phía tôi bắt đầu không ngừng run rẩy. Y tá trưởng dường như rơi vào trạng thái cực kỳ phấn khích, miệng phát ra những tiếng cười khùng khục quái dị.
Tôi dán người vào cánh cửa, mò mẫm tìm công tắc, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể mở cửa lao ra ngoài.
Nào ngờ lúc này, cô ấy đột nhiên quay người lại ôm chặt lấy tôi.
“Hì hì, là đầu bếp mới, đầu bếp mới đến rồi! Giám Sát Giả - Tần Kiêu không lừa tôi! Hu hu hu… Tôi sẽ không bao giờ phải ăn cơm căn tin dở tệ nữa!”
Giám Sát Giả… Tần Kiêu? Tôi hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Y tá trưởng lấy ra cuốn sách chuyển chức đã chuẩn bị sẵn trong lòng, nhét vào lòng tôi: “Cô đi tiếp quản căn tin đi. Tôi bận rồi, lát nữa sẽ đến thăm cô.”
Chuông cấp cứu ngoài phòng nghỉ vang lên, cô ấy vội vàng chạy ra ngoài làm việc.
Khán giả trong phòng livestream, những người ban đầu nghĩ rằng tôi sẽ không thoát khỏi kiếp nạn này, có chút không bình tĩnh nổi.
[Thế này cũng được à? Đây không phải là đi cửa sau sao? Tôi muốn tố cáo! Hoàn tiền!]
[Thằng hèn ở trên đừng có mà kêu! Tốt quá rồi, Lê Thần cuối cùng cũng trở về lĩnh vực tuyệt đối của mình rồi!]
[ Nhưng đi căn tin chỉ có thể nấu ăn, đừng quên điều kiện qua cửa là chữa bệnh cho bệnh nhân. Thời gian qua cửa vô hạn, nếu không hoàn thành cô ấy sẽ bị mắc kẹt mãi mãi trong bệnh viện.]
[Tần Kiêu? Là cái ông Búa kia sao? Anh ta có phải thích Tiểu Lê nhà chúng ta không? Không được không được!]
Lần này, những tiếng nói không mấy khả quan chiếm đa số.
Chỉ vì tỷ lệ qua cửa của Bệnh viện Hồi Hồn thấp đến mức khó tin, từ trước đến nay chỉ có những đại gia mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Còn tôi, một người mới chỉ qua cửa một lần phó bản? Tuyệt đối không thể!