TÔI MỞ QUÁN ĂN TRONG GAME KINH DỊ

Tôi Mở Căn Tin Trong Bệnh Viện Kinh Hoàng - Chap 3

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

6.

Lúc này, Dương Đại Sơn đã hoàn hồn, anh ta nhìn con d.a.o làm bếp dưới đất, rồi đưa tay sờ vào gáy không còn chảy m.á.u nữa. Cuối cùng anh ta đầy nghi ngờ nhìn tôi, ấp úng hỏi, "Cái này, cái kia... bệnh của tôi đã khỏi rồi sao?"

Nhìn vẻ ngây ngô của anh ta, tôi cũng ngây người gật đầu.

"Là nhờ ăn món cơm thơm ngon em gái nấu sao?" Anh ta đỏ mặt, hỏi dồn dập.

"Chắc là... là vậy." Ít nhất thì hệ thống cũng nói thế.

Thấy tôi gật đầu xác nhận, Dương Đại Sơn phấn khích nhảy dựng lên tại chỗ. Sau đó anh ta lấy ra chiếc điện thoại đời cũ lỗi thời, hào hứng gọi điện thoại, "Alo, Tiểu Sơn, ba chúng ta sắp c.h.ế.t rồi, đến bệnh viện nhanh lên!"

Cậu em trai Dương Tiểu Sơn ở đầu dây bên kia hơi ngạc nhiên, ngập ngừng một lúc rồi nói: "Không phải cỏ trên mộ ba đã cao hai mét rồi sao..."

"Dù sao thì em cũng mau đến bệnh viện thăm ba đi!" Chuyện này không thể giải thích qua điện thoại, Dương Đại Sơn đành dặn dò em trai nhanh chóng đến rồi cúp máy.

Ngay sau đó, anh ta lại bấm số tiếp theo, "Alo, chú Ba, ba cháu sắp c.h.ế.t rồi, đến bệnh viện nhanh lên!"

Chú Ba Dương ở đầu dây bên kia kinh ngạc đến mức cái cuốc trong tay cũng rơi xuống đất, "Ba chết? Sao mày lại vui như sắp cưới vợ thế?"

"Vui hơn cả cưới vợ nữa, chú mau đến đi!"

Gọi điện xong xuôi một lượt, Dương Đại Sơn mới lưu luyến trả lại khay cơm cho tôi, "Được cứu rồi, được cứu rồi! Em trai và ba đều có thể chữa khỏi bệnh rồi!"

Lẩm bẩm một lúc, anh ta vung tay hào phóng gọi ba mươi suất cơm hộp.

Nhận được đơn hàng lớn, tôi vội vã vào bếp đóng gói, "Xác suất chữa khỏi chỉ là 20%, tôi không thể đảm bảo ăn là sẽ có hiệu quả."

"Không sao đâu, không sao đâu! Tôi muốn thử hết!" Dương Đại Sơn chộp lấy hộp cơm từ tay tôi như một con sói đói.

Nhà ăn không có quỷ đến ăn, ba mươi suất cơm quá nhiều, một mình anh ta không thể mang hết.

Tôi làm người tốt, đề nghị giúp anh ta mang đến phòng bệnh.

Dương Đại Sơn vô cùng cảm động, một tinh thần thân thiện như vậy đã không còn tồn tại trong thế giới của quỷ từ lâu. Anh ta cúi xuống nhìn bảng tên nhân viên của tôi, rồi vỗ vỗ vai tôi, "Lê Đường chủ, anh cho em năm sao, còn tặng cờ lưu niệm! Sau này ở bệnh viện, anh đây sẽ bảo vệ em! Em cứ yên tâm nấu ăn mỗi ngày, đợi mọi người chữa khỏi bệnh rồi anh sẽ g.i.ế.c em!"

Tôi xách hộp cơm nặng trĩu bị vỗ đến loạng choạng, hèn mọn đáp: "Ơ, anh Dương, còn g.i.ế.c nữa sao?"

Dương Đại Sơn gãi đầu một cách khó hiểu, có chút mờ mịt, "Giết chứ, trước sau gì cũng phải giết."

"... Ồ."

Lúc này, những khán giả mới trong phòng livestream đã hoàn toàn vỡ nát tam quan, đứng giữa gió mà rối bời.

Thuộc tính của bộ đồ bếp và thông báo của hệ thống chỉ có người chơi mới thấy được.

Vậy nên trong mắt mọi người, Dương Đại Sơn chỉ là ăn cơm tôi nấu, đột nhiên một luồng sáng trắng lóe lên rồi khỏi bệnh, lại còn vô cớ đòi bảo vệ tôi.

【Cô ấy đã làm gì? Sao lại vô duyên vô cớ được quỷ bảo vệ thế? Bị lỗi hệ thống à?】

【 Tôi đang xem livestream phó bản quỷ hay là xem nhầm kênh phim "Bạch Tuyết và bảy chú lùn" hoặc "Cô bé Lọ Lem" vậy?】

【Tầng trên, đây là thao tác cơ bản của Lê thần, đừng làm quá lên thế.】

7.

"Thơm quá!"

"Cái gì mà thơm thế? Ai xịt nước hoa mùi vịt quay à?"

Khoảnh khắc bước vào phòng bệnh, tất cả các con quỷ đều đồng loạt quay đầu lại nhìn, ánh mắt trừng trừng đáng sợ.

Phòng bệnh 321 vốn đã có ba con quỷ bệnh nhân, cùng với ba người nhà của chúng.

Giờ đây, cộng thêm Dương Đại Sơn gọi đến để gặp ba mình lần cuối, tổng cộng có đến bảy, tám người.

Dương Đại Sơn không hề để ý đến những ánh mắt đó, chỉ vào một con quỷ nam nằm cạnh giường bệnh, toàn thân bị cước, tai bị đông cứng, "Em trai Tiểu Sơn của tôi, là chiến sĩ bộ đội biên phòng, oai chưa!"

Nói câu đó, khuôn mặt dính đầy m.á.u của anh ta tràn ngập sự kiêu hãnh và tự hào.

Tôi gật đầu, trong lòng cảm động. Lúc nãy trên đường trò chuyện, tôi mới biết Dương Đại Sơn khi còn sống là bảo vệ khu chung cư, bị bọn côn đồ c.h.é.m c.h.ế.t khi đang bảo vệ cư dân. Bốn mươi lăm tuổi, xấp xỉ tuổi của ba tôi, đôi tay đầy vết chai sần và nứt nẻ.

Tôi chợt nghĩ đến lão Lê, lúc bị kéo vào phó bản tôi vẫn còn đi bộ với ông ấy trên đỉnh núi, không biết ông ấy có bị giật mình không, tự xuống núi có an toàn không...

Trong lúc suy nghĩ ngẩn ngơ, bên kia Dương Đại Sơn đã cãi nhau với Dương Tiểu Sơn.

Dương Tiểu Sơn gầy và đen, nhưng đôi mắt lại sáng quắc, cây s.ú.n.g thép trong người được anh ta rút ra, đặt ngang trước mặt tôi, "Cô ta là thứ gì anh không biết à? Mau g.i.ế.c đi!"

Dương Đại Sơn gãi đầu một cách ngây ngô, thành thật đáp, "Cô ta là người chơi, thế thì sao? Lê Đường chủ tốt bụng đến đưa cơm, em đòi g.i.ế.c đòi lột da, nói vậy có được không!"

Tốt lắm, quỷ khí trên người Dương Tiểu Sơn càng nặng hơn.

Tôi phanh gấp lùi lại vài bước, tận tâm tận lực đặt hộp cơm dưới chân anh ta. Ưm, tôi có thể nói rằng tôi chỉ muốn đến tận mắt chứng kiến các bệnh nhân được chữa khỏi thôi không?

Dương Đại Sơn chẳng hề để ý, thành thật mở hộp cơm ra, bưng đến trước mặt em trai, "Tiểu Sơn, ăn miếng cơm nóng đi, ăn xong bệnh cước trên người sẽ khỏi ngay."

Dương Tiểu Sơn không hiểu anh ta đang nói gì, càng lúc càng tức giận, "Không phải anh nói ba sắp c.h.ế.t sao? Gọi bọn em đến chỉ để ăn cơm thôi à?"

" Đúng thế, không thì sao?"

Tốt lắm, Dương Tiểu Sơn đã hoàn toàn hắc hóa.

"Không ăn."

"Ăn một miếng thôi mà~! Anh đặc biệt mang cho em đấy!"

Dương Đại Sơn bướng bỉnh giằng lấy áo em trai, muốn chia sẻ món ăn ngon mà mình đã ăn cho em trai. Đương nhiên, anh ta muốn chữa khỏi cho người thân của mình nhiều hơn.

"Dương Đại Sơn, anh tưởng mình là ai chứ! Hôm nay tôi có c.h.ế.t đói! Có nhảy lầu! Có c.h.ế.t đi sống lại cũng không ăn!"

"..."

TÔI MỞ QUÁN ĂN TRONG GAME KINH DỊ

Tôi Mở Căn Tin Trong Bệnh Viện Kinh Hoàng - Chap 3