16.
Từ khi chuyện ăn cơm ở nhà ăn có thể chữa khỏi bệnh được lan truyền, càng ngày càng có nhiều quỷ đến ăn. Tôi bận tối mắt tối mũi, đành phải dán thông báo tuyển trợ lý ở cửa nhà ăn.
【100 tệ/ngày, làm việc 5 tiếng.】
Việc này lại khiến tôi nhớ đến Tần Kiêu. Vừa siêng năng vừa giỏi giang, tiếc là không thể gặp lại anh ấy nữa.
"Chào, tôi có thể làm trợ lý cho cô không?" Một người đàn ông gầy gò trắng trẻo bước vào, gỡ tấm thông báo tuyển dụng tôi vừa dán.
Khuôn mặt anh ta lộ rõ vẻ kinh hoàng, tôi lập tức nhận ra đây là người chơi.
Nhưng trong trò chơi kinh dị, không chỉ phải đề phòng quỷ, mà còn cả những người chơi khác.
Thậm chí đôi khi, lòng người còn đáng sợ hơn cả quỷ.
Thấy vẻ do dự của tôi, trong mắt Lục Hải hiện lên một chút thất vọng và lo lắng, "Làm ơn, ba mẹ tôi vẫn đang đợi tôi về nhà… Tôi chỉ muốn kiếm chút tiền ở đây để tự bảo vệ mình."
Ba mẹ anh ta đang đợi anh ta về nhà...
Nắm tay tôi siết chặt từ từ buông lỏng, mềm lòng đồng ý.
Ngay khi tôi gật đầu, màn hình bình luận trong phòng livestream lập tức nổ tung.
【Đệch mợ, cái thằng Lục Hải này là một lão lừa đảo!】
【Hắn nổi tiếng là chuyên đ.â.m sau lưng người chơi, còn lấy việc dụ quỷ g.i.ế.c người chơi làm thú vui!】
【Bây giờ giả vờ đáng thương chắc chắn là nhắm vào bộ đồ bếp thiên phú của Lê thần, tức c.h.ế.t tôi rồi!】
【Cái thằng khốn này có cái gì mà ba mẹ đợi hắn về nhà, tôi lên mạng tra rồi, ba mẹ hắn đã qua đời từ lâu rồi.】
Bên kia màn hình bình luận ầm ĩ, nhưng Lục Hải trong nhà ăn lại rất an phận thủ thường.
Tôi dùng vật phẩm "Chạm đá thành vàng", tạm thời truyền chức năng "nấu ra món ăn mà quỷ cũng có thể nếm được" của bộ đồ bếp thiên phú cho những dụng cụ nhà bếp trong bệnh viện.
Lục Hải rất vui, mỗi ngày đều chăm chỉ cầm những dụng cụ nấu ăn mới để học cách xào nấu cùng tôi.
Nhưng khi anh ta phát hiện ra món ăn mình nấu không có chức năng tịnh hóa, không thể chữa lành cho quỷ, mọi thứ đã thay đổi.
17.
Mùa Đông, bên ngoài bệnh viện gió rét buốt, mưa phùn rả rích.
Đêm Giao thừa, hộp nguyên liệu hiếm hoi xuất hiện rất nhiều nguyên liệu tốt: cá chép trắng, thịt ba chỉ, thịt dê, nội tạng dê, đậu phụ, và mầm tỏi.
Trong thế giới quỷ không có ngày lễ, vì mọi thứ ở đây đều c.h.ế.t chóc, xám xịt, u ám.
Nhưng bây giờ, tất cả các con quỷ đều tụ tập tại nhà ăn của tôi mỗi ngày, đây trở thành nơi duy nhất kết nối họ với thế giới thực.
Để chào đón ngày lễ, tôi đã làm vài món ăn thịnh soạn cho mọi người.
Món chính đầu tiên là cá chép hấp ớt băm. Ớt băm đỏ rực phủ lên lớp thịt đầu cá trắng mềm, thịt cá mềm mịn, tan trong miệng, mặn mà, cay nồng, là một món ăn tinh túy.
Món thứ hai là thịt kho Đông Pha. Thịt có màu đỏ nâu tươi tắn, lấp lánh, được bao phủ bởi lớp nước sốt nóng hổi đậm đà, óng ánh dầu mỡ, nạc mỡ đan xen, tan chảy ngay khi đưa vào miệng.
Món thứ ba là thịt hấp bột gạo, món ăn thích hợp nhất để ăn vào dịp Tết. Thịt mềm và thơm, giòn mà sảng khoái, có mỡ có nạc, đỏ trắng đan xen, mềm mà không nhừ, bột gạo béo ngậy, hương vị đậm đà.
Món cuối cùng là đậu phụ Mapo. Đậu phụ tan chảy trong miệng, thịt băm màu vàng rực, giòn mà không cứng; ăn kèm là những đoạn mầm tỏi dài, xanh mướt, bóng bẩy, rất bắt mắt.
Hôm nay có năm trăm con quỷ đăng ký tham gia hoạt động đêm Giao thừa, ồn ào và chật kín nhà ăn.
Khi tôi mở quầy nhà ăn, tất cả mọi người đều đồng loạt thốt lên kinh ngạc.
"Huhu, đời này gặp được Lê Đường chủ, c.h.ế.t không uổng phí!"
"Được đón Giao thừa tôi thật sự rất cảm động, cứ như sống lại vậy!"
"Đáng lẽ tối nay tôi sẽ phải trốn trong tủ để ngủ với cái đầu đầy máu, nhưng nghe nói nhà ăn có hoạt động nên tôi đến ngay!"
"Thì ra cảm giác ăn Tết thật tuyệt vời, tôi đã hơn bốn mươi năm rồi không vui vẻ như thế này."
Đám quỷ ngồi quây quần bên bàn, ăn những món ăn nóng hổi, trên mặt ai cũng nở nụ cười hạnh phúc.
Hầu hết các con quỷ đều trông sạch sẽ và khỏe mạnh, không còn vẻ m.á.u me, thảm hại như trước.
Dương Đại Sơn, Dương Tiểu Sơn, ba Dương, Lâm Dao, Mục Cảnh, Vương Tiểu Binh, Lý Viện Viện cũng đến, vui vẻ không biết từ đâu mang đến cho tôi vài món đồ nhỏ làm quà năm mới.
Đúng lúc này, Lục Hải đẩy xe đựng canh từ sau bếp ra.
18.
Món súp của buổi tối hôm nay là súp thịt dê, múc một bát nhỏ từ trong nồi ra, nước súp trắng đục, đậm đà, nội tạng dê không hề có mùi hôi. Uống vài ngụm, toàn thân lạnh giá từ từ tan biến.
Lục Hải với nụ cười chân thành, múc súp chia cho đám quỷ.
Bát súp thịt dê đầu tiên được múc cho những con quỷ nhỏ.
Ngay khi Vương Tiểu Binh mắt sáng rực rỡ cầm bát súp lên định uống, tôi nhíu mày bước tới ngăn cậu bé lại.
"Cơm thơm ngon đại nhân, có chuyện gì vậy ạ?"
"Món súp này có vấn đề."
Nhà ăn đang ồn ào bỗng chốc trở nên yên tĩnh, tôi giật lấy bát súp, đưa xuống mũi ngửi. Sau đó, tôi quay đầu lại với vẻ mặt u ám, giật lấy cái muỗng trong tay Lục Hải, "Anh đã bỏ gì vào súp?"
Nghe vậy, Lục Hải chỉ nhìn tôi một cách bối rối, vẻ mặt dần hiện lên sự tủi thân và bất lực vì bị oan, "Bà chủ, cô đang nói gì vậy? Tôi không làm gì cả." Anh ta cúi đầu xuống, đôi mắt đỏ hoe, dường như rất buồn vì tôi không tin tưởng.
Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta, nhếch mép cười một cách khó coi, "Thật sao? Vậy chúng ta xem camera."
"..."
Nghe nói có camera, không chỉ Lục Hải mà tất cả các con quỷ đều kinh ngạc.
Cái gì? Thế giới của quỷ cũng có camera sao? Tôi cười khẩy, móc từ trong túi ra chiếc điều khiển, bật màn hình ở giữa nhà ăn.
Lão Lê từng thầu nhà ăn của một trường cấp Hai. Để chứng tỏ nhà ăn sạch sẽ hợp vệ sinh, thường lắp camera trong bếp để giám sát.
Ngay cả ở thế giới của quỷ, tôi vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc kinh doanh đúng chuẩn của lão Lê.
Tôi đã tốn điểm để đổi camera trong cửa hàng và lắp đặt nó từ lâu.