3.
Sau khi nấu xong, tôi đẩy thùng giữ nhiệt chứa thức ăn đến phòng học của lớp nhỏ.
Chưa kịp bước vào, tiếng ồn ào của nhóm quỷ nhỏ đã làm náo loạn cả phòng.
“Nhà trẻ không thuê đầu bếp, buổi trưa sẽ không có ai nấu cơm cho chúng ta!”
“Có nấu tôi cũng không ăn! Cơm ở nhà trẻ dở nhất trên đời!”
“Chúng ta sẽ khởi nghĩa, tôi là lớp trưởng, mọi người hãy theo tôi làm phản!” Long Bá Thiên, kẻ có biệt danh là "tiểu Bá vương", đứng trên bàn học, vung nắm đ.ấ.m một cách oai phong.
Lúc này, tôi mới nhận ra Tần Kiêu và hệ thống đã đẩy tôi vào một rắc rối lớn đến thế nào. Khốn kiếp, lẽ nào tôi là Lê Gia Thành thời hiện đại ư?
Trong lúc tôi đang thầm rủa, những con quỷ nhỏ khác ở dưới cũng hùa theo lời tuyên bố khởi nghĩa của Long Bá Thiên.
“Bá Thiên, tôi tham gia!”
“Được, Thiên Hựu, cậu làm quân sư!”
“Anh Bá Thiên, em cũng tham gia!”
“Được, Chi Chi, em làm Phó soái!”
Long Bá Thiên mũm mĩm chống hai tay lên hông, chỉ huy ngang dọc, không khỏi đắc ý cười ha hả: “Vậy tôi là chủ soái! Chúng ta sẽ cùng nhau đuổi Hiệu trưởng, chiếm lấy nhà trẻ!”
Nhưng ngoài dự đoán, lần này những con quỷ nhỏ bên dưới lại không hưởng ứng.
Tất cả chúng đều im lặng, khuôn mặt đầy máu, nhe răng nhọn hoắt nhìn chằm chằm vào tôi, người đang đứng sau lưng Long Bá Thiên.
Đây là những linh hồn nhỏ bé đã c.h.ế.t trong trận động đất cấp 7 cách đây hơn mười năm. Hầu hết chúng đều mang vết thương trên người, từ mắt, đầu, đến tay chân nhỏ bé, gần như không có chỗ nào lành lặn.
Theo tài liệu của hệ thống, những con quỷ nhỏ này bị tổn thương nghiêm trọng và mắc phải chứng mất hồn. Một khi chúng hoàn toàn mất đi ký ức, chúng sẽ tan biến khỏi thế giới quỷ dị này.
Và dụng cụ nấu ăn thiên phú của tôi có thể làm ra những món ăn có hiệu quả thanh tẩy, có khả năng chữa trị chứng mất hồn. Đây chính là lý do thực sự mà người giám sát Tần Kiêu đã đưa tôi vào phó bản nhà trẻ kinh dị này.
Tôi siết chặt nắm đấm, ghi nhớ những gương mặt nhỏ bé đó, rồi bước vào trong.
Ngay sau đó, Long Bá Thiên ngông cuồng đã bị tôi tóm lấy cổ áo, nhấc bổng lên trước sự chứng kiến của cả lớp.
Tôi xách cậu ta đặt lên bục giảng cao một mét rưỡi, khoanh tay đứng nhìn chằm chằm.
“Đồ người xấu, thả tôi xuống!” Long Bá Thiên chỉ cao một mét, không thể tự xuống được. Cậu ta nhe nanh múa vuốt, vẫy vẫy đôi tay nhỏ bé béo múp định đánh tôi.
Thế là tôi âm thầm đẩy cậu ta ra sát mép bục giảng.
Cậu ta lập tức ngoan ngoãn hơn: “Cô… cô đừng khinh thường thiếu niên lúc nghèo!”
Lúc này, những con quỷ nhỏ bên dưới phát hiện điều bất thường, xì xầm bàn tán và lộ ra ánh mắt hung dữ.
“Ôi trời, Hiệu trưởng là con người!”
“Ba mẹ bảo, gặp con người là phải g.i.ế.c chết!”
“ Nhưng mà, nhưng mà Long Bá Thiên mạnh nhất đã bị cô ta khống chế rồi!”
“Mẹ nói, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Chúng ta ba mươi năm sau sẽ quay lại g.i.ế.c cô ta!”
“Được! Tôi cũng sẽ ba mươi năm sau quay lại g.i.ế.c cô ta!”
Đám quỷ nhỏ tưởng mình nói khẽ, nhưng trong phòng học, hai chữ “giết cô ta ” cứ vang vọng không ngừng.
Tôi không biểu cảm gì, hắng giọng, uy nghiêm nhìn khắp cả phòng: “Trật tự! Đến giờ ăn trưa rồi, các con lấy hộp cơm ra đi.”
Mấy thùng giữ nhiệt lớn đã được đẩy ra, đặt trên bục giảng.
Những con quỷ nhỏ ghét tôi nhăn nhó khuôn mặt tròn tròn, cố ý giơ tay phá đám.
“Cô ơi, con không đói, không muốn ăn cơm!”
“Cô ơi, con không thích ăn cơm!”
“Cô ơi, đầu gối con đau, không ăn được!”
Cả lớp đồng lòng chống lại tôi, tất cả đều tỏ vẻ không muốn ăn cơm.
4.
Trong ánh mắt đắc ý của bọn chúng, tôi thản nhiên gật đầu đồng ý. Sau đó, tôi mở nắp thùng giữ nhiệt trước mặt mọi người. Mùi thơm nồng nàn lan tỏa khắp căn phòng nhỏ.
Tôi ngồi xuống ghế, múc một muỗng lớn thịt bò hầm khoai tây lên lớp cơm trắng ngần, căng mọng. Hạt cơm bóng bẩy, khoai tây và thịt bò mềm, mọng nước.
Tôi ăn một miếng thịt bò mềm nhừ, phát ra tiếng tặc lưỡi khen ngợi: “Wow, thơm quá, mềm mềm nhừ nhừ, ngon quá đi mất~!”
Lũ quỷ nhỏ đều giả vờ nghiêm túc, mắt nhìn thẳng, nhưng lại không nhịn được hít hít cái mũi nhỏ để ngửi mùi thơm.
Tôi lại vui vẻ húp một ngụm chè khoai môn dừa trân châu, cười cong cả mắt: “Wow, ngọt ngọt, mát mát, ngon quá đi mất~!”
Cả căn phòng học yên tĩnh bỗng vang lên tiếng nuốt nước bọt đồng loạt.
Thấy đồng bọn không có tiền đồ, Long Bá Thiên tức đến nỗi khuôn mặt béo tròn đỏ bừng. Cậu ta không chịu thua, ngồi trên bục giảng hét lớn: “Đồng chí ơi, đừng dễ dàng đầu hàng kẻ thù!”
“Mấy món ăn đó cũng giống như bình thường thôi, không có vị gì đâu, đừng bị lừa!”
“Con người xấu xa này chắc chắn đã dùng thủ đoạn gì đó để món ăn có mùi thơm! Đừng quên cô ta là một con người xảo quyệt đấy!!!”
Không ít quỷ nhỏ sực tỉnh, ánh mắt cảnh giác, lấy tay bịt mũi, bịt tai lại.
Tôi nhướng mày, tiếp tục thủ thế chờ đợi, không hề bận tâm.