Hà Loan Loan:
“... Cái này là… thu lợi trước sao?”
Người đàn ông vẫn vùi đầu vào vai cô, mơ hồ trả lời:
“Trước khi đánh giặc thì phải chuẩn bị lương thảo chứ…”
Nghe cũng có lý thật.
Đầu óc Hà Loan Loan như trống rỗng, cả người mềm nhũn.
Cô theo bản năng ôm lấy bắp tay cuồn cuộn cơ bắp của người đàn ông.
Hôm sau.
Cố Dục Hàn xuất hiện trên sân huấn luyện, tinh thần phơi phới, dáng vẻ thong dong.
Khóe môi anh treo một nụ cười lạnh nhạt mà hiểm hóc.
Ánh mắt anh đảo qua đám người, dừng lại trước liên trưởng liên đội Một – Vương Đằng Tư, cất giọng như sét đánh ngang tai:
“Liên trưởng liên đội Một, gần đây có một nhóm tân binh mới về.
Bên trên muốn tìm vài lão binh ưu tú để làm hình mẫu huấn luyện cho họ.
Tôi luôn đánh giá cao khả năng cận chiến của anh …
Nào, chọn đi – một là đánh với tôi, hai là đánh với tiểu đội trưởng Chu đội Ba liên đội Bốn?”
Vương Đằng Tư: (...)
“Phó đoàn trưởng, g.i.ế.c tôi đi còn nhẹ hơn!”
Nhưng lệnh của cấp trên, dù đau cũng phải cắn răng mà chịu.
Vương Đằng Tư nghiến răng nghiến lợi:
“Báo cáo! Tôi chọn... tiểu đội trưởng Chu!”
Chu Khôn: (...)
“ Tôi thấy đầu gối mình bắt đầu đau rồi, chắc là thời tiết thay đổi…”
Binh sĩ là loại người đã không phục ai thì phải đánh cho ra nhẽ.
Vương Đằng Tư và Chu Khôn vốn không ưa nhau, nay có lý do chính đáng để "choảng" nhau – liền lao vào một trận sống mái không chừa đường lui!
Quyền tới cước lui, mồ hôi văng, m.á.u chảy, mặt mũi bầm dập đến mức mẹ đẻ nhìn cũng chẳng nhận ra!
Cứ tưởng đánh như thế là xong.
Nhưng Cố Dục Hàn vẫn chưa nguôi cơn giận.
Anh bước lên trước mặt tân binh, sắc mặt lạnh như băng:
“Liên trưởng Vương, động tác vật lộn của anh vừa rồi không đạt chuẩn.
Để tôi … làm mẫu lại!”
Dứt lời, anh vung tay nhấc bổng Vương Đằng Tư như nhấc một cái bao tải, rồi ném thẳng xuống đất!
“Aiiii daaaaaa!!!” – Vương Đằng Tư kêu thảm thiết!
Dù không gãy xương, nhưng đau đến mức lòng trắng tràn mi, hàm răng cắn trúng lưỡi, muốn khóc cũng không dám khóc!
Chu Khôn đứng bên cạnh co rúm lại, định chuồn thì...
Cố Dục Hàn quay phắt sang:
“Tiểu đội trưởng Chu!
Lúc nãy anh xuất quyền chậm như vậy, nếu là chiến đấu thật thì anh c.h.ế.t từ khi chưa kịp thấy mặt địch rồi!
Để tôi dạy lại anh thế nào là... ra đòn chuẩn!”
Quyền vừa xuất, mắt Chu Khôn biến thành mắt gấu trúc, đau tới mức lăn lộn dưới đất như lợn bị chọc tiết!
Trong lòng hai người cùng rít lên một câu:
“Chỉ là đàn bà cãi nhau thôi mà… anh Cố, anh nhỏ mọn quá rồi đó!”
Cũng may... Cố Dục Hàn vẫn để cho họ một tia sinh cơ.
“Học xong rồi chứ?
Giờ tới lượt hai anh ra tay.
Liên trưởng Vương, anh lên trước!”
Vương Đằng Tư lồm cồm bò dậy, cố ôm ngang eo Cố Dục Hàn để vật ngược lại.
Dùng sức! Dùng nữa! Dùng hết sức b.ú sữa mẹ luôn!
Nhưng …
Không. Nhấc. Lên. Được.
Cố Dục Hàn đứng im chắp tay sau lưng, mặt không biểu cảm, giọng thản nhiên:
“Được rồi. Đừng làm mấy trò mất mặt nữa.”
Vương Đằng Tư: (...)
Đến lượt Chu Khôn, tự nhủ: “Quyền thì không cần sức! Chỉ cần nhanh – trúng là xong!”
Anh ta quyết chí "lật đổ đế chế Cố Dục Hàn".
Quyết đoán tung ra một quyền...!
Kết quả?
“Aiiii daaaa!!!”
Quyền chưa trúng ai thì thân đã ngã sóng soài như chó ăn phân, mặt dính đất, mũi xịt máu.
Tân binh cười nghiêng ngả!
Chu – Vương mặt mũi bầm dập, xấu hổ không chịu nổi, lết về trại như hai con gà chọi hết đát.
Về nhà.
Tất nhiên, không tránh khỏi một trận lôi đình với mấy “bà vợ chiến thần” ở nhà.
Vương Đằng Tư vừa bước vào, Thôi Xuân Hồng còn đang hậm hực.
Dù ngoài miệng dữ dằn, nhưng khi thấy mặt chồng sưng như quả cà, liền cụp đuôi im thin thít.
Một cái bạt tai đáp xuống, Thôi Xuân Hồng: không nói thêm được câu nào, mặt sưng như mo cau.
Bên nhà Chu Khôn thì khác hẳn.
Vừa về tới cửa, anh ta xả một tràng chửi như hát hay!
“Nếu không vì con mụ đàn bà nhà cô gây chuyện, thì hôm nay ông đây đâu bị Cố Dục Hàn đ.ấ.m cho lòi họng!?”
Tào Hiểu Kiều trợn mắt đáp lại:
“Muốn trách thì trách em gái anh bất tài! Không gả được cho Cố Dục Hàn thì thôi, lại còn chơi trò mưu mô bẩn thỉu?
Trên đời ai chẳng mắc lỗi? Cố Dục Hàn là thánh chắc? Có ngày hắn cũng sẽ phạm sai lầm lớn!
Không những không làm được đoàn trưởng mà còn bị giáng chức! Bị phê bình! Thậm chí… bị khai trừ!”
Chu Khôn tức đến mức chỉ tay vào cô ta, giậm chân, nghiến răng... mà không làm được gì!