Trở Về Quá Khứ: Bá Đạo Quật Khởi, Đòi Lại Gia Tài

Chương 130

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Một chiếc bánh tương lớn nóng hổi, chỉ mất chưa đầy bảy, tám phút đã bị quét sạch không còn một mẩu.

Hạ Quân vừa xoa bụng vừa cười như đứa trẻ nhỏ:

“Ôi chao, ngon quá đi mất! Loan Loan à, mẹ từng ăn qua biết bao nhiêu nhà hàng ở Kinh thị, nhưng chưa từng được ăn món bánh nào thơm như thế này.

Cái mùi này … thơm đến mức không biết phải hình dung làm sao nữa!

Một mặt bánh được rưới nước tương vừa miệng, mặt còn lại lại giòn xốp thơm lừng, ai nha, trên đời này lại có món ngon thế này sao!”

Chính Chính ngồi một bên, vừa ăn xong đã ợ hơi, trong khi Phỉ Phỉ thì bụng tròn căng, tay còn bưng chén cháo đường đỏ không muốn buông.

Hà Loan Loan vội vàng ngăn lại:

“Phỉ Phỉ, không thể ăn nhiều quá, sẽ bị bội thực đó.”

Phỉ Phỉ bĩu môi nhưng vẫn ngoan ngoãn đặt thìa xuống, ánh mắt lại long lanh trông mong:

“Lần sau thiếm nhỏ có làm bánh này nữa không? Còn cháo đường đỏ nữa ạ?”

Hà Loan Loan bật cười, xoa đầu cô bé:

“Đương nhiên là có rồi.

Chỉ cần Phỉ Phỉ muốn ăn, thiếm nhỏ sẽ làm cho ăn cả đời.”

Sau khi ăn no, Hà Loan Loan thúc Chính Chính và Phỉ Phỉ ra sân chạy vài vòng cho tiêu cơm.

Cô mang phần bột còn lại ra làm tiếp mẻ bánh mới, trong khi Hạ Quân thì tự động đi rửa chén, sau đó cũng nhiệt tình phụ giúp.

Nửa thau bột dư được chia làm hai: một nửa dùng làm hai chiếc bánh tương lớn, nửa còn lại cán thành mì sợi cho bữa tối.

Bánh vừa mới ra lò thì rất thơm, rất ngon, nhưng để nguội rồi thì vị sẽ mất đi một nửa tinh túy.

Hà Loan Loan liếc nhìn đồng hồ, nói với Hạ Quân:

“Mẹ, con mang ít bánh qua cho Dục Hàn. Giờ chắc bọn họ cũng đang ăn trưa.”

Sức ăn của đàn ông quân đội vốn lớn, một chút bánh này mang qua, khéo chưa kịp nói đã bị chia sạch rồi.

Hôm nay tâm trạng Hạ Quân đặc biệt tốt:

Không phải đối mặt với vẻ mặt giả tạo của Hà Linh Linh, lại được ăn ngon, học được cách làm bánh nướng áp chảo, khóe môi bà cong lên gần như sắp chạm tới mang tai.

Bà nghĩ bụng:

Người sống trên đời, chẳng phải cầu mong những ngày như thế – đơn giản, ấm áp, vui vẻ đó sao?

Hà Loan Loan choàng khăn quàng cổ, bọc kín bánh trong hộp cơm giữ nhiệt rồi cất bước tới khu quân đội.

Căn tin của quân doanh được phân chia theo cấp bậc.

Cố Dục Hàn hiện là đoàn trưởng, được ăn ở căn tin cấp hai – chất lượng cao hơn căn tin cấp một đôi chút, nhưng cũng không thể gọi là ăn ngon quanh năm.

Sáng nay anh thức trắng, về nhà chưa kịp nghỉ đã phải quay lại huấn luyện.

Đến giờ ăn trưa, cùng đồng đội đến căn tin, nhưng chỉ vì đi chậm vài bước, toàn bộ món ngon đã bị vét sạch.

Vừa vặn doanh trưởng Dương – người đã t.h.i t.h.ể lực với anh hôm trước – bưng đi phần thịt gà kho cuối cùng.

Dương Ba quay đầu nhìn Cố Dục Hàn, ánh mắt tràn ngập đắc ý.

Từ sau lần tỷ thí thua ê chề, nhiều người trong đơn vị dần chuyển sang ủng hộ Cố Dục Hàn, công nhận năng lực thực sự của anh.

Nhưng Dương Ba vẫn không phục.

Chẳng lẽ Cố Dục Hàn chưa từng dựa vào “đại thụ” phía sau hay sao?

Chỉ một lần thi đấu thắng đã là giỏi giang ư?

Anh ta bưng mâm cơm, cố ý ngồi xuống bên cạnh Cố Dục Hàn, há mồm to ăn miếng thịt, vừa nhai vừa nói lớn:

“Chà chà, thịt gà hôm nay thơm thật đấy! Mẹ ơi, ăn một miếng là tan ngay trong miệng!”

Cố Dục Hàn không đoái hoài, thức ăn mặn hôm nay ngoài thịt gà ra thì chỉ còn món thịt xào rau bình thường, không tính là món chính.

Anh không kén ăn, liền lấy hai bát to, xới đầy cơm, chuẩn bị ăn cho no rồi quay lại làm việc.

Doanh trưởng Tần ngồi cạnh Cố Dục Hàn, nhìn vẻ mặt đắc ý của Dương Ba, chỉ thấy khó chịu.

Thật ra, từ sau khi cưới Hà Loan Loan, khẩu vị của Cố Dục Hàn đã đổi hẳn.

Thức ăn căn tin đối với anh bây giờ… chẳng khác gì đồ ăn chay.

So sao được với món tay vợ nấu?

Chỉ là Cố Dục Hàn ít nói, chẳng buồn đôi co.

Dương Ba lại không chịu dừng, vừa gắp một miếng thịt gà, vừa nói vọng sang:

“Sao mà ngon vậy trời! Thịt gà hôm nay đúng là đỉnh, hơn đứt đám rau củ vô vị kia! Cơm phải ăn như này mới đã!”

Cố Dục Hàn: “…”

Con mẹ nó đúng là hết nói nổi.

Doanh trưởng Tần lạnh lùng lên tiếng:

“Chưa từng ăn thịt à?”

Dương Ba lập tức vặc lại:

“Cậu có ý gì? Không ăn được nên ghen tị à?”

Không khí lập tức căng lên, chỉ một chút nữa là hai người lao vào “đại chiến thịt gà” thì bên ngoài căn tin bỗng vang lên tiếng động, mọi ánh mắt đều quay đầu lại.

Ngay giữa khung cửa là một dáng người nhỏ nhắn, thanh lệ – Hà Loan Loan.

Cô đang nhẹ nhàng quan sát xung quanh, trong mắt mang theo chút kinh ngạc… và chán ngán.

Cô liếc mắt một vòng — đúng là toàn đàn ông!

Còn có người giữa ban ngày mà cởi trần, phô bày cả cơ bụng sáu múi — lạnh hết cả sống lưng!

Chưa kịp tìm thấy Cố Dục Hàn, thì anh đã đứng dậy.

Vẻ mặt lạnh lùng ban nãy lập tức tan biến, khóe môi khẽ cong, lộ ra nụ cười nhạt khiến người khác không tự chủ mà nhìn theo.

Anh sải bước đi nhanh về phía cô, chỉ vài bước đã đứng trước mặt.

Giọng anh trầm thấp, dịu dàng khác hẳn vẻ nghiêm nghị thường ngày:

“Sao lại tới đây? Nghỉ ngơi ổn chưa? Em đến có chuyện gì không?”

Trở Về Quá Khứ: Bá Đạo Quật Khởi, Đòi Lại Gia Tài

Chương 130