Trở Về Quá Khứ: Bá Đạo Quật Khởi, Đòi Lại Gia Tài

Chương 133

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

Hà Linh Linh thì sao, mặc áo bông bằng vải nỉ in họa tiết hoa hồng màu đỏ, cũng phải đáng giá mấy chục đồng, vừa nhìn đã biết là xài tiền như nước!

Hứa Đồng đi thẳng vào phòng, đập mạnh cửa gỗ khiến nó bật ngược lại và va đập vào tường "rầm" một tiếng. Cô ta như một cơn bão mào đen, ánh mắt mang theo căm hận đè nặng lên tim Hà Linh Linh.

“Để tôi đoán xem,” – Hứa Đồng nói, giọng thét lên:

“Cô đang nghĩ tôi đến đây là muốn làm rối tung cuộc sống an nhàn của cô, đúng không?”

Hà Linh Linh hoảng loạn lắp bắp:

“ Tôi... tôi không biết gì hết! Tôi đã nói rồi... tôi không liên quan... tôi—”

“Không liên quan?” – Hứa Đồng nhích khóe môi cười lạnh:

“Để tôi nhắc cho cô nhớ: người cuối cùng gọi cho Hứa Thiết Ngưu trước khi anh ta biến mất – chính là cô. Không liên quan? Cô và mẹ cô, một đống máu tanh chồng chất! Cô nghĩ tôi không dám động vào cô vì cô có bàu à?”

Nghe đến đó, Hà Linh Linh vô thức ôm lấy bụng mình, mắt ngấn lệ, nhưng mồ hôi đã lấm ta ́m trán.

“Cô muốn gì?” – giọng cô ta run run, nhưng là nỗi sợ thật sự.

Hứa Đồng chậm ra ̃i ngồi xuống, tháo cặp bao lưng, rút ra một xấp giấy.

“Không cần cô phải làm gì lớn lao. Chỉ cần cô... nói thật.”

“Chuyện mẹ cô và Hứa Thiết Ngưu, chuyện của Cố Viêm Lâm, chuyện mà cô đã nghe lỏm khi còn ở nhà – tôi muốn tất cả.”

Hà Linh Linh cắn môi, sắc mặt trắng bệch.

Trong đầu cô ta như có một trận chiến:

"Nếu khai, Viêm Lâm sẽ bỏ rơi mình. Nhưng nếu không khai... chỉ sợ đứa bé chưa chào đời đã không còn mẹ!"

Cô ta siết chặt góc áo, run rẩy:

“... Tôi thực sự không biết mẹ tôi đã nói gì với anh ta. Tôi chỉ biết, hôm đó bà ấy cùng vài người lạ mặt rời khỏi nhà. Về sau có bảo tôi rằng Hứa Thiết Ngưu muốn lắm mồi, cứ đeo bám nên bà ấy 'xử lý' luôn. Nhưng làm thế nào... tôi thực sự không biết!”

Hứa Đồng nheo mắt, lường trước cả câu nói này.

“Vậy còn Cố Viêm Lâm? Hắn có biết chuyện không?”

Một thoáng do dự hiện lên trong mắt Hà Linh Linh, nhưng cuối cùng cô ta cũng khẽ gật đầu.

“...Có. Hắn biết. Nhưng nói rằng... đã mua chuộc một vài cảnh sát điều tra. Nói không ai dám lôi mẹ tôi ra ánh sáng đâu.”

Ánh mắt Hứa Đồng lập tức trở nên lạnh lẽo, như trứng muốn nứt vỡ trong tay.

“Rất tốt. Đủ rồi.”

Cô đứng dậy, thu hồi hồ sơ, đôi mắt nhìn thẳng vào Hà Linh Linh như một bản án sắp tuyên:

“Đứa bé trong bụng cô – tôi sẽ không động đến. Nhưng cô... nên tự chuẩn bị sẵn, khi mọi chuyện lôi ra ánh sáng, cô vẫn phải trả giá. Dù chậm hay sớm.”

Hứa Đồng mở cửa, ánh mắt trở nên kiên quyết:

“Và nói với Cố Viêm Lâm – đã đến lúc anh ta phải trả món nợ năm xưa.”

Trở Về Quá Khứ: Bá Đạo Quật Khởi, Đòi Lại Gia Tài

Chương 133