Hà Loan Loan dịu dàng an ủi:
“Làm gì nghiêm trọng thế được? Chắc là gần đây cơ thể cô hơi rối loạn thôi. Để tôi bắt mạch thử xem sao.”
Cô đưa tay đặt lên cổ tay Bao Bạch Tuyết, ngón tay nhẹ nhàng áp lên mạch đập, không lâu sau liền khẽ gật đầu, cười nói:
“Dạo này cô ăn cay nhiều, lại chịu áp lực lớn, nội tiết bị rối loạn là chuyện dễ hiểu. Cộng thêm khí hậu khô hanh, cơ địa không quen, nên mới nổi mụn. Tôi kê cho cô một đơn thuốc, vừa uống vừa bôi ngoài, đảm bảo vài ngày là da sẽ hồi phục.”
Cô dừng một chút rồi nói thêm, giọng trêu đùa mà chân thành:
“Cô gái ngốc, nổi mụn cũng chưa chắc là chuyện xấu đâu. Cô thử nghĩ xem, nếu không có mấy cái mụn này, chẳng phải cô đã dính vào một gã đàn ông thiển cận, hời hợt rồi sao? Đã là vợ chồng, ai lại vì vài nốt mụn mà chê bai nhau? Sau này còn biết bao chuyện lớn hơn để vượt qua cơ mà! Một chút thử thách nhỏ như thế này đã không vượt được, cô dám giao cả đời mình cho người như vậy à? Chuyện này là ông trời nhắc cô phải quay đầu đúng lúc đó!”
Bao Bạch Tuyết nghe xong thì sững sờ, ánh mắt khẽ d.a.o động, rồi như bừng tỉnh. Cô cảm động đến đỏ mắt:
“Bác sĩ Hà, cô thật tốt … Không trách chị tôi luôn nói, người tốt nhất trong khu nhà này, chính là cô!”
Sau đó đúng là như kỳ tích—thuốc Hà Loan Loan kê chỉ uống có ba ngày, mụn đỏ trên mặt Bao Bạch Tuyết đã gần như biến mất. Cô còn cẩn thận bôi thuốc mỡ theo lời dặn, ăn uống thanh đạm, chỉ vài hôm làn da đã mịn màng trở lại, chỉ còn vài vết hồng nhạt rất mờ, không nhìn kỹ thì chẳng thể nhận ra.
Bao Bạch Tuyết phấn khởi vô cùng, còn Bao Thải Hồng thì càng tích cực lo tìm đối tượng cho em gái. Hà Loan Loan thấy chuyện chuyển biến tốt đẹp như vậy, cũng mừng thay.
Nhưng chưa được mấy hôm, Bao Thải Hồng lại tới tìm cô, vẻ mặt lo lắng:
“Loan Loan, lại phải nhờ cô nghĩ cách giúp tôi chuyện này … Cái gã doanh trưởng Dương ấy, không phải trước kia đã từ chối em gái tôi rồi sao? Giờ thấy mặt con bé đẹp lên, lại quay ra tìm chồng tôi, bảo muốn ‘nối lại duyên’ với Bạch Tuyết, nói như thể chưa từng phủi tay trước đó! Đã thế còn bắt con bé đi giặt đồ cho hắn! Thế khác nào coi người ta như người hầu?”
Nhưng chồng Bao Thải Hồng chỉ là liên trưởng, còn Dương Ba lại là doanh trưởng, ai cũng ngầm hiểu, chọc vào anh ta thì rắc rối to.
Hà Loan Loan nghe xong chỉ thấy dở khóc dở cười.
Người gì đâu mà vừa lật lọng vừa trơ trẽn như thế, đúng là hiếm thấy!
Bao Thải Hồng lo lắng tới mức miệng nổi mụn nước, cả cơ thể vốn đang điều hòa ổn định nhờ thuốc đông y cũng bắt đầu rối loạn.
Hà Loan Loan vội vỗ nhẹ tay cô, trấn an:
“Đừng cuống, chuyện này dễ xử thôi. Gặp loại người ích kỷ như vậy thì cứ đánh vào đúng điểm yếu của anh ta là được. Anh ta không phải keo kiệt sao? Vậy thì…”
Cô cúi xuống nói nhỏ vài câu bên tai Bao Thải Hồng. Nghe xong, Bao Thải Hồng vỗ đùi đánh đét một cái:
“Ai da! Tôi đã nói rồi mà, chỉ có tìm cô là đúng nhất! Loan Loan, cô thông minh thật đó! Nếu tôi mà là đàn ông, tôi cướp cô về làm vợ lâu rồi!”
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gọi khẽ.
Cố Dục Hàn vừa trở về, trên người vẫn còn mùi gió lạnh và mùi bụi đường, anh tháo mũ, cởi khuy áo cổ, rồi gọi một tiếng. Bao Thải Hồng giật mình quay đầu, nhanh chóng tìm cớ rút lui.
Hà Loan Loan bật cười khúc khích, cúi đầu sắp xếp lại mấy món thuốc còn chưa cất, thì phía sau đã có một vòng tay ấm áp vòng lấy eo cô.
Cố Dục Hàn từ phía sau ôm chặt lấy vợ, giọng anh khàn khàn, có chút ghen, có chút nũng nịu:
“Em nói xem, sao ai cũng nhìn em chằm chằm vậy? Lại còn nói nếu là đàn ông thì đã cướp em về làm vợ rồi.”
Hà Loan Loan bật cười, xoay người lại đối mặt với anh:
“Anh nghe lén em nói chuyện đấy à?”
“Chẳng cần nghe lén,” anh nhíu mày, vẻ mặt không vui, “ nói trắng ra là anh thấy rồi. Em cười vui vẻ như thế, còn mắt thì cong cong. Em bảo sao anh không nghi?”
Cô nhìn anh, ánh mắt lấp lánh ý cười:
“Thế anh thích em cười hay không?”
“Thích em cười, nhưng chỉ được cười với mình anh.”
Câu nói ấy khiến tim cô mềm nhũn. Cô khẽ đ.ấ.m nhẹ lên n.g.ự.c anh, giọng ngọt ngào:
“Vậy thì giữ chặt lấy em đi, đừng để người khác có cơ hội nhìn.”