Trời thật sự lạnh đến thấu xương. Hoàn cảnh trên tàu lửa cũng chẳng khá hơn là bao. Cố Viêm Lâm muốn bỏ thêm tiền mua vé giường nằm, nhưng tất cả đã bán hết – thứ duy nhất còn lại là vé đứng.
Anh ta gần như phải đứng suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng mới tới được Hải Thị.
Chặng đường này đã khiến anh ta trở nên tả tơi như một kẻ ăn xin – râu ria xồm xoàm, khuôn mặt hốc hác, cả người bốc mùi hôi thối khó chịu. Đứng trên tàu lâu như thế còn bị say xe, quả thực chẳng khác nào chịu cực hình.
Chỉ có ý nghĩ về chiếc két sắt chứa đầy vàng bạc, châu báu mới khiến anh ta cắn răng chịu đựng được tất cả.
Vừa đến Hải Thị, Cố Viêm Lâm lập tức dùng số tiền ít ỏi còn lại để tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, ăn qua loa một bữa rồi vội vã tới Công ty Bảo hiểm Thịnh Xương.
Anh ta biết rất rõ – một số tài sản quan trọng của Hạ Quân đang được cất giữ tại đây.
Rất nhanh, anh ta lịch sự liên hệ với giám đốc công ty bảo hiểm – Giám đốc Chu.
Khi nhìn thấy Cố Viêm Lâm, Giám đốc Chu lập tức niềm nở bắt tay, cười tươi:
“Ngài là con trai của bà Hạ Quân? Tôi từng nghe danh ngài. Đây đúng là bút tích của bà ấy.”
Cố Viêm Lâm lấy ra bức thư ủy thác giao tài sản, đưa cho ông ta xem.
Giám đốc Chu xác nhận: “ Đúng rồi, chữ ký hoàn toàn trùng khớp. Ở đây chúng tôi giữ một chiếc chìa khóa, bên bà Hạ Quân cũng có một chiếc. Nếu hai cái giống nhau, chúng tôi sẽ bàn giao két sắt theo đúng thủ tục.”
Cố Viêm Lâm mỉm cười nhã nhặn: “Chìa khóa? Tôi có.”
Anh ta lấy ra chiếc chìa khóa đã chuẩn bị từ trước. Giám đốc Chu liền khách sáo dẫn anh ta tới khu lưu giữ két sắt.
Két sắt nhanh chóng được mở ra.
Bên trong là một chiếc rương gỗ màu rượu vang – nhìn xa hoa, nặng nề, rõ ràng là đồ vật chứa đựng vật phẩm quý giá.
Cố Viêm Lâm ôm rương rời khỏi công ty, trốn vào một căn phòng trọ thuê tạm. Anh ta run rẩy vì phấn khích, bàn tay gần như không nắm nổi ổ khóa.
Tiền mặt, vàng thỏi, ngọc ngà, châu báu... chỉ nghĩ thôi đã khiến m.á.u nóng sôi trào!
Nhưng...
Khi chiếc rương vừa được mở ra – một tiếng "ẦM!" vang lên trong đầu anh ta!
Không có vàng.
Không có tiền.
Không có bất kỳ món đồ giá trị nào.
Chỉ là... vài quyển sổ ghi chép cũ kỹ.
Mở ra xem kỹ hơn, bên trong là nhật ký của Hạ Quân – ghi lại từng chút một cuộc sống của Cố Viêm Lâm và Cố Dục Hàn từ lúc chào đời đến năm sáu tuổi, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, từng chi tiết tỉ mỉ kéo dài qua mấy quyển dày cộp.
Tiền đâu? Tiền đâu?
Cố Viêm Lâm nghiến răng ken két:
“Lão tử lặn lội đến đây! Bao nhiêu gian khổ! Cuối cùng lại là mấy cuốn nhật ký c.h.ế.t tiệt này?!”
Anh ta giáng một cú đ.ấ.m thật mạnh, tức giận xé nát quyển nhật ký đầu tiên!
[]
Đôi mắt người đàn ông đỏ ngầu, tay gắt gao siết chặt cạnh bàn, trong đáy mắt ngập tràn hận ý.
Anh ta sẽ không tha thứ cho bất kỳ ai trong nhà họ Cố!
Sau nhiều ngày mưa gió, tuyết rơi liên tục, cuối cùng thời tiết cũng khô ráo trở lại.
Cố Dục Hàn nhận nhiệm vụ phải rời nhà, trong nhà chỉ còn lại Hà Loan Loan và Hạ Quân.
Đúng lúc đó, Hạ Quân nhận được tin từ một người quen cũ – vị thầy thuốc Đông y già mà bà từng biết hiện đang làm việc gần Tây Lâm.
Hai người từng có mối giao tình không tệ, nếu Hà Loan Loan muốn học Đông y, ông ấy có thể chỉ dạy.
Hạ Quân lập tức sốt sắng muốn giúp Hà Loan Loan liên hệ với vị thầy thuốc đó. Nhưng lúc này, Hà Loan Loan lại phát hiện bàn tay của Hạ Quân có điều bất thường.
Ban đầu, Hạ Quân giấu giếm không chịu nói. Nhưng Hà Loan Loan tinh mắt nên nhanh chóng nhận ra.
Hạ Quân – người từ bé đến lớn sống trong nhung lụa, nay lần đầu tiên bị nứt da tay.
Chuyện tưởng chừng nhỏ nhưng với một người mỗi ngày phải làm việc nhà, đây thực sự là một nỗi thống khổ. Đặc biệt là vào mùa đông lạnh giá, vết nứt dễ rỉ máu, lâu khỏi và rất ngứa.
Hạ Quân chỉ cười gượng gạo giải thích:
“Ôi dào, chuyện nhỏ thôi! Mẹ đi chợ cũng thấy mấy cô ở đây ai mà chẳng bị nứt da tay? Chờ qua mùa xuân thì đỡ thôi mà.”
Thật ra, bà không định ở lại nơi này quá lâu – thời tiết nơi đây thực sự khắc nghiệt, bà chịu không nổi.
Hà Loan Loan hiểu rõ nỗi khó chịu do nứt da gây ra. Cô lập tức nói:
“Mẹ, trước đây con từng làm một ít thuốc mỡ trị nứt da, mẹ dùng thử nhé. Chờ tay mẹ khỏi hẳn rồi ta hãy đi tìm thầy thuốc kia.”
Hạ Quân cũng cảm thấy vết nứt khiến mình phiền lòng, bèn gật đầu đồng ý.
Một lúc sau, Hà Loan Loan lấy ra lọ thuốc mỡ "trị nứt da hoàn hảo" do chính cô làm.
Hạ Quân là người đầu tiên được sử dụng – và điều kỳ diệu là: sau khi dùng thuốc, vết thương ngừng ngứa, liền da chỉ sau ba ngày, hoàn toàn không bị mưng mủ hay viêm nhiễm.
Hiệu quả quá rõ rệt!
Hà Loan Loan liền mang loại thuốc này đến Trung tâm Y tế gần đó để bán, giúp những người trong vùng đỡ khổ vì nứt da vào mùa đông.
Không ngờ sản phẩm lại bán chạy đến vậy!
Cư dân trong khu nhà ở thi nhau mua, vừa mới đưa ra thị trường đã cháy hàng!
Thậm chí, cả doanh trưởng Dương cũng không kìm lòng được mà mua một lọ mang về.
Tối hôm đó, Hứa Đồng rửa chân sạch sẽ, thấy lọ kem trị nứt da trên bàn liền tò mò hỏi:
“Anh mua cái này ở đâu đấy? Có hiệu quả thật không?”