Hứa Đồng căn bản không hiểu được thâm ý của Hà Loan Loan.
Trong mắt cô ta, tất cả những gì Hà Loan Loan làm— không hơn gì sự ghen ghét nhỏ nhen, tâm cơ thương nhân, là kiểu người thấy tiền liền sáng mắt!
Thế nên, Hứa Đồng lớn tiếng chất vấn giữa đám đông:
“Hà Loan Loan! Cô đừng giả vờ cao thượng nữa! Trả tiền đây! Cái thứ cao trị nứt da đó giá vốn chẳng đáng bao nhiêu, cô lại bán năm đồng một hộp?! Cô không thấy xấu hổ à?!
Chúng ta đều là người cùng khu đại viện, đàn ông trong nhà đều là đồng đội chiến hữu, vậy mà cô lại có thể trơ mặt đi lừa mọi người như thế?!
Tôi thật sự không thể nhìn nổi cái loại hành vi đó! Cô làm thế không phải là làm mất mặt đoàn trưởng Cố sao?! Hay là—chính anh ta cũng biết chuyện? Hai người các người... thông đồng cùng nhau moi tiền của mọi người?!”
Lời vừa dứt, không khí xung quanh như ngưng lại.
Người dân trong khu bắt đầu lục tục kéo tới Trạm y tế, xì xào bàn tán.
“Thật đấy à? Giá vốn chỉ có năm hào mà bán năm đồng một hộp? Lợi nhuận cao như vậy... quả là kiếm bộn rồi!”
“Kiếm tiền thì ai mà không muốn... nhưng lừa gạt người quen trong cùng đại viện thì hơi quá đáng rồi.”
“Sau này phải giữ khoảng cách thôi, không ngờ vợ chồng nhà này lại là loại người như vậy...”
Ngay lúc bầu không khí đang dần dậy sóng, một nhóm đàn ông vừa tan ca đi tới. Thấy đám đông tụ tập, họ liền bước lại.
Doanh trưởng Dương nhìn thấy Hứa Đồng, lập tức bước nhanh tới, giọng không vui:
“Chuyện gì mà ồn ào thế này?”
Hứa Đồng nhanh chóng bày ra bộ mặt hiền dịu, nép vào người chồng:
“Lão Dương, anh không biết đó thôi...
Em bình thường vốn không thích nói nhiều, nhưng lần này thật sự không nhịn được nữa! Hà Loan Loan quá đáng lắm rồi!
Cái loại cao trị nứt da đó vốn chỉ có giá vài hào, vậy mà cô ta dám bán tận năm đồng một hộp cho người trong đại viện mình! Em tìm được công thức rồi, có thể làm ra y như thật! Đây này, anh xem!”
Vừa nói, cô ta vừa giơ ra hộp thuốc mỡ mà mình làm nhái, vẻ mặt đầy đắc ý như thể vừa vạch trần một “gian thương”.
Doanh trưởng Dương nhìn sang Hà Loan Loan.
Trong lòng, một cảm giác lạ lẫm trào lên – không phải tức giận, mà là... ghen tị.
Giờ khắc này, Hà Loan Loan khoác áo blouse trắng, tóc đen búi cao gọn gàng, khuôn mặt trắng hồng lạnh nhạt như mai nở trong tuyết. Vẻ đẹp ấy mang theo một sự thanh cao khó chạm tới, khiến người đối diện không dám khinh nhờn.
Mày cong như vẽ, mắt sâu như suối, môi hồng như cánh đào xuân—tất cả như ánh lên khí chất một nữ thần y băng lãnh.
Ngược lại, Hứa Đồng, dù cố gắng tỏ ra dịu dàng, nhưng ánh mắt lại lộ đầy tính toán. Ngoại hình cũng chỉ dừng ở mức thanh tú, không thể sánh bằng.
Doanh trưởng Dương bỗng thấy bối rối, cười gượng:
“Vợ lão Cố, chắc cô không làm mấy chuyện này thật đấy chứ?”
Vừa dứt lời, một giọng nói trầm ổn lạnh lùng vang lên từ phía sau:
“Vợ tôi làm gì?
Doanh trưởng Dương, anh nói chuyện nên cẩn trọng! Không có bằng chứng mà vu khống người khác, đây là tác phong làm việc của anh sao? Anh đang bôi nhọ tôi, rồi lại bôi nhọ cả vợ tôi?”
Cố Dục Hàn bước tới.
Ánh mắt sắc lạnh như d.a.o khiến người đối diện không rét mà run.
Trước kia anh chưa từng so đo với Dương Ba, nhưng hôm nay— có người khi dễ vợ anh, anh tuyệt đối không bỏ qua!
Doanh trưởng Dương xoay người, đối diện với ánh mắt như gươm đao của Cố Dục Hàn, trong lòng khẽ run lên.
Đây là lần đầu tiên anh ta thấy ánh mắt mang công kích rõ ràng như vậy từ Cố Dục Hàn!
Trước kia, dù có nói bóng nói gió ra sao, người kia vẫn luôn lạnh nhạt, không đáp trả.
Dương Ba ho nhẹ, cố giữ bình tĩnh:
“Cũng chẳng có gì, chỉ là... vợ cậu bán cái cao nứt da ấy giá hơi cao một chút. Năm đồng một hộp, thật sự là... hơi đắt.
Chúng ta ở chung một đại viện, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy... muốn kiếm tiền thì cũng nên nghĩ đến tình nghĩa một chút...”
Cố Dục Hàn nhếch môi, cười lạnh:
“ Nhưng mà gì? Nhưng mà mấy người ghen tị à?
Dương Ba, chuyện của phụ nữ, mà một người đàn ông như anh cứ nhảy vào lải nhải không thấy mất thể diện sao?
Nhân lúc tôi không có ở nhà, hai vợ chồng anh hợp tác ức h.i.ế.p vợ tôi à?
Hay là, anh muốn tôi kể lại chuyện lần trước ở đồn công an, vị cảnh sát kia dạy dỗ đồng chí Hứa nhà anh như thế nào?”
Hứa Đồng lập tức cứng đờ. Lông tơ trên người dựng đứng hết cả lên.
“Đồn công an gì cơ?” – Dương Ba nghi ngờ hỏi.
Hứa Đồng vội vàng ngắt lời, vẻ mặt hoảng loạn:
“Thôi! Chuyện này không liên quan tới tôi!
Dù sao công thức điều chế của tôi cũng giống cô ta, giá còn rẻ hơn, tôi không muốn moi tiền của ai cả!
Nếu mọi người tin tưởng, thì cứ đến tìm tôi mua là được!”
Nói rồi, cô ta ôm rương hàng, vội vàng rời đi như chạy trốn. Dương Ba cũng nhanh chóng theo sau, không dám quay đầu lại.
Ngay khoảnh khắc ấy, Cố Dục Hàn trầm giọng quát:
“Đứng lại!
Xin lỗi Loan Loan!”
Hứa Đồng khựng lại giữa đường. Sắc mặt trắng bệch.
Doanh trưởng Dương bất mãn:
“Lão Cố, chỉ là chuyện nhỏ xíu, cần gì phải ép xin lỗi chứ?”
Hà Loan Loan đứng phía sau, thản nhiên nhìn người đàn ông của mình ra mặt thay mình.
Cô hoàn toàn đủ khả năng phản bác, nhưng có Cố Dục Hàn vững vàng che chở, cảm giác này thật sự... quá ngọt ngào!
Là cảm giác của một người phụ nữ được bảo vệ đúng nghĩa.
Sảng khoái không gì sánh được!
Hứa Đồng cắn chặt môi, đôi mắt đỏ hoe, gần như muốn khóc.
Cô ta không muốn xin lỗi!
Nhưng... nếu Cố Dục Hàn thật sự kể lại chuyện cũ ở đồn công an, danh tiếng của cô ta sẽ bị hủy hoại hoàn toàn!
Ít nhất... lúc này, cô ta chưa thể để chuyện đó lộ ra!