Trở Về Quá Khứ: Bá Đạo Quật Khởi, Đòi Lại Gia Tài

Chương 152

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

“Bà Từ! Đồ khốn nạn!”

Tiếng quát vang lên như sét đánh giữa trời xanh. Năm sáu người phụ nữ giận dữ, mặt mày hầm hầm, xông tới trước cửa Trạm y tế, tay kéo áo bà Từ không buông.

“Cao trị nứt da bà bán cho tôi là thứ gì hả?! Mới dùng thì còn tạm, nhưng chưa tới ba ngày, da tôi đã nổi mẩn, ngứa đến mất ngủ!”

“ Tôi cũng vậy! Dùng xong không chỉ không khỏi, mà còn đóng vảy rồi thối rữa ra! Bà Từ! Bà lấy đâu ra cái thứ hàng giả này bán cho tôi?! Mười đồng một hộp đấy! Mụ nội nhà bà, trả tiền đây!”

Một đám người vây quanh bà Từ, mùi phẫn nộ và nước bọt như mưa rào khiến bà ta không mở mắt nổi. Đầu óc quay cuồng, bà Từ luống cuống tay chân, vừa xấu hổ vừa hoảng sợ.

Đoàn trưởng Từ – chồng bà ta – đứng bên cạnh tức đến mức giậm chân bình bịch, nhưng lại không dám phát tác.

Chỉ bởi vì sau lưng mấy người này là Cố Dục Hàn, người mà ông ta không dám tùy tiện đắc tội.

Cuối cùng, ông ta chỉ còn cách vội vàng đưa con gái lên thành phố điều trị, mong tránh bớt dư luận đang ngày càng sôi sục.

Trong lúc ấy, Hà Loan Loan lại lựa chọn ở lại, chăm sóc cho Tào Quyên.

Với kinh nghiệm và trực giác nghề y, cô nhận ra cơ thể của Tào Quyên không thích hợp di chuyển đường dài – có thể ổn định bằng thuốc Đông y, chỉ cần điều dưỡng kỹ lưỡng.

Hà Loan Loan ngồi cạnh giường, khẽ thở dài khi thấy sắc mặt Tào Quyên xanh xao, ánh mắt trống rỗng, không còn một tia sức sống:

“Cô nghĩ thoáng chút đi. Nếu cô xảy ra chuyện gì, con gái cô biết sống sao? Con bé còn nhỏ thế kia, trên đời này... ngoài cô, còn ai thật lòng thương nó nữa chứ?”

Lời nói nhẹ nhàng như gió, nhưng lại đ.â.m thẳng vào tim Tào Quyên.

Đôi mắt cô đỏ bừng, gắt gao cắn môi như muốn bật máu.

Phải... ngoài cô ra, còn ai yêu con gái cô chứ?

Chồng chỉ mong sinh được con trai, mẹ chồng thì mắng nhiếc suốt ngày, gọi con bé là “Tiện Ni”, như thể cái tên đó là lời nguyền bôi nhọ đời nó.

Nhưng ly hôn ư?

Quá khó...

Không ly hôn thì ngày ngày sống trong áp chế, ngạt thở đến mức tưởng như không còn là người.

Nhà mẹ ruột thì không thể về, nhà chồng lại chẳng dung thân.

Cô không còn lối thoát.

Ngay lúc ấy, một tia sáng lóe lên trong mớ u ám.

Hà Loan Loan mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay Tào Quyên, như truyền hơi ấm:

“ Tôi nghe nói cô biết may vá? Vậy sau này, khi cô khỏe lại, tôi muốn nhờ cô may giúp hai bộ quần áo. Tôi trả phí đàng hoàng, được chứ?”

Tào Quyên sững người.

Ánh mắt mơ hồ như người trong cơn mê chợt thấy ánh sáng đầu đường hầm.

“Thật... thật sao?” – Cô thì thầm, run rẩy.

Thì ra... cô cũng là người có ích.

Cô có thể kiếm tiền, có thể nuôi con gái bằng chính tay mình.

Hà Loan Loan gật đầu, giọng vững vàng mà dịu dàng:

“Người c.h.ế.t rồi thì không còn gì cả.

Những kẻ bắt nạt cô sẽ không áy náy, mà chỉ cười nhạo cô ngu xuẩn.

Họ sẽ đạp lên xác cô mà sống tiếp những ngày sung sướng.

Còn con gái cô? Nó sẽ tiếp tục bị chèn ép, bị xem thường, bị mắng nhiếc… như chính cô bây giờ.

Người phụ nữ, chỉ có thể tự đứng lên. Đừng bao giờ mong ai thương hại mình.”

Tào Quyên lặng lẽ nhìn khuôn mặt thanh tú của Hà Loan Loan, mắt đầy lệ, nhưng lần này, là nước mắt của hy vọng.

“Bác sĩ Hà... Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ sống, sống thật tốt!”

Cùng lúc đó, bên ngoài Trạm y tế, bà Từ bị đánh đến choáng váng đầu óc, cuối cùng cũng nhận ra: cao trị nứt da kia có vấn đề!

Chính là loại cao của Hứa Đồng!

Lúc trước, con dâu của bà ta suýt khó sinh, hóa ra cũng là do loại cao đó gây kích ứng! Thằng cháu trai mong đợi hóa thành cháu gái, bà ta tưởng là do số xui – giờ mới nhận ra, tất cả đều bắt nguồn từ thứ cao rởm đó!

Và giờ, mấy người mà bà ta bán sang tay cũng bắt đầu kéo đến đòi tiền, gây phiền phức không dứt!

Bà Từ nổi điên gào lên:

“ Tôi đưa mấy người đi tìm con mụ làm ra cái cao trị nứt da đó! Bắt nó trả tiền!”

Còn lúc này …

Hứa Đồng mới vừa thức dậy.

Cô ta đứng trước gương chải đầu, tự tay chiên trứng gà, nấu cháo sáng, lòng vui phơi phới.

Cô ta vô cùng hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Tiền lương của doanh trưởng Dương không tệ, lại không bạc đãi cô ta. Dù xảy ra chút chuyện trước đó ở đồn công an, nhưng Hứa Đồng cũng đã dọn dẹp ổn thỏa.

Cô ta nói với chồng rằng chính Hà Loan Loan vu oan giá họa, khiến cô ta bị làm nhục.

Doanh trưởng Dương nửa tin nửa ngờ, đêm ấy bị cô ta dùng "tuyệt kỹ" làm xiêu lòng, chuyện cũng tạm lắng xuống.

Còn vụ cao trị nứt da, cô ta chỉ trong vài ngày đã kiếm được không ít tiền.

Nghĩ tới việc cướp được mối làm ăn của Hà Loan Loan, trong lòng Hứa Đồng thầm cười đắc ý. Cô ta vừa tết tóc, vừa tính toán:

“Lúc trước cô ta còn làm thuốc dán trị phong thấp, chắc chắn cũng có công thức.

Chờ mình nghĩ cách moi được... đem bán cho người trên thành phố, nhất định còn kiếm được món lời lớn!”

“Hà Loan Loan đúng là đồ ngu! Chỉ biết bán vặt vãnh ở quanh đây.

Còn mình, chỉ cần lấy được công thức, nhất định có thể phát tài!”

Cô ta tự tin đến ngạo mạn.

Miệng lẩm bẩm, ánh mắt mơ mộng:

“Chỉ cần mình biết kiếm tiền, lại biết chiều chuộng đàn ông...

Dương Ba sao có thể ly hôn với mình được?

Tương lai anh ấy thăng lên đoàn trưởng, rồi sư trưởng...

Đến lúc đó, mọi người đều phải gọi mình là... bà Dương!”

Trở Về Quá Khứ: Bá Đạo Quật Khởi, Đòi Lại Gia Tài

Chương 152