Trở Về Quá Khứ: Bá Đạo Quật Khởi, Đòi Lại Gia Tài

Chương 172

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Hà Loan Loan cắn môi, trong phòng lúc này chỉ có hai người bọn họ. Cô biết, sớm muộn gì Cố Dục Hàn cũng sẽ phát hiện, thà chủ động nói ra còn hơn để anh nghi ngờ.

Họ là vợ chồng, cô không muốn giữa họ có bất kỳ bí mật nào, nhất là những điều liên quan đến sinh tử và số phận của cả hai.

Tóc đen mềm mại rủ xuống vai, gương mặt nhỏ trắng hồng như ngọc, đôi mắt trong vắt như hổ phách lấp lánh ánh nước. Hà Loan Loan khẽ nói, giọng nhẹ nhàng ngoan ngoãn:

“Em cho anh xem một thứ.”

Cô đưa tay ra trước mặt Cố Dục Hàn, ý niệm vừa động, một ly nước hiện lên trên tay cô. Ngay sau đó, ly nước biến mất không dấu vết, thay bằng một quả trứng gà. Chỉ một giây sau, quả trứng cũng biến mất, rồi lại là một cái bánh bao nóng hổi...

Cố Dục Hàn kinh ngạc đến không dám chớp mắt. Ánh mắt anh dán chặt vào bàn tay nhỏ nhắn của cô, rồi nhìn lại khuôn mặt quen thuộc ấy, cảm giác như toàn bộ nhận thức hơn hai mươi năm qua của mình vừa bị đập vỡ tan tành.

“Em…” Anh không biết nên hỏi gì trước, tất cả những điều vừa xảy ra quá sức tưởng tượng.

Hà Loan Loan hít một hơi sâu, lấy hết dũng khí kể ra:

“Mọi chuyện chính là như vậy. Anh còn nhớ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Thật ra, ngày hôm đó em đã thay đổi. Em bị người ta hại, rơi xuống vách núi, lúc tưởng như sắp c.h.ế.t thì… bỗng cảm thấy mình đã sống qua hai đời. Ở kiếp trước, em đã chết. Anh cũng vậy …”

Giọng nói của cô đều đều, nhưng từng lời như từng giọt nước nhỏ vào lòng Cố Dục Hàn, khiến tim anh nặng trĩu.

Cô kể hết toàn bộ những điều cô biết, về cái c.h.ế.t ở kiếp trước, về những ký ức lạ lùng như khói sương, về tất cả những gì từng xảy ra và đang xảy ra trong đời này.

Cố Dục Hàn trầm mặc, lông mày nhíu chặt. Lúc đầu, phản ứng đầu tiên của anh là không thể tin nổi làm sao chuyện hoang đường như vậy lại có thật?

Nhưng càng nghe, càng nghĩ, anh lại thấy… có thể. Trong cuộc đời vài chục năm ngắn ngủi này, anh từng gặp đủ loại người, trải qua bao nhiêu chuyện, tốt đẹp nhất trên đời là lòng người, mà độc ác nhất… cũng là lòng người.

“Vậy nghĩa là... đời trước anh đã chết? Em cũng đã c.h.ế.t từ lâu?” anh lặp lại, giọng khàn khàn.

Hà Loan Loan khẽ gật đầu, trong lòng có chút chua xót. Đời trước của họ... thực sự rất thê thảm.

Cố Dục Hàn hít sâu một hơi, sắc mặt hơi tối đi:

“Đời trước anh cưới Hà Linh Linh? Sao có thể chứ?” Giọng nói mang theo một tia khinh thường rõ rệt, như thể chỉ cần nghĩ đến tên cô ta cũng đã đủ khiến anh mất kiên nhẫn.

Hà Loan Loan khẽ bật cười, ánh mắt dịu dàng:

“Theo như em biết, anh chưa từng đồng ý kết hôn với cô ta. Chỉ là bị người nhà ép buộc. Hơn nữa… hai người cũng chưa từng thực sự là vợ chồng. Còn nữa, việc anh xảy ra chuyện rất có thể có liên quan đến Hà Linh Linh.”

Cô nhanh chóng kể lại những điều nghi ngờ về Cố Viêm Lâm:

“Em còn cảm thấy… anh trai anh thật sự không bình thường. Trên thế giới này không chỉ có sống lại, mà còn có người xuyên sách, xuyên không, thậm chí có thể bị linh hồn từ nơi khác nhập vào chiếm lấy thân xác.”

Nghe đến đây, sắc mặt Cố Dục Hàn trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết. Anh lập tức nhớ lại những thay đổi kỳ lạ của anh trai mình trong vài năm gần đây.

“Anh trai đúng là thay đổi rất nhiều. Trước đây anh nghĩ đó là vì người trưởng thành, tính cách sẽ khác. Nhưng giờ em nói vậy … anh cũng thấy có điều bất thường. Anh ấy có thể ganh ghét với anh, nhưng vì sao lại thờ ơ với cha mẹ, với chị dâu Đàm và hai đứa nhỏ? Anh vẫn luôn không hiểu nổi.”

Hà Loan Loan gật đầu, giọng nói trầm ổn nhưng ánh mắt lại lo lắng:

“Em nói ra tất cả là để anh có thể chuẩn bị trước. Mẹ anh, gia đình anh, cũng cần phải đề phòng. Nếu quả thật Cố Viêm Lâm đã bị linh hồn khác chiếm thân xác, chúng ta phải nghĩ cách.”

Ánh mắt cô sáng lên:

“ Đúng rồi, anh có biết chỗ nào có người am hiểu pháp thuật, đạo hạnh thâm sâu không? Em rất muốn biết... tại sao em lại trải qua chuyện này. Nếu thực sự có linh hồn, em cũng rất muốn được gặp lại mẹ …”

Cố Dục Hàn im lặng một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng đưa tay vuốt mái tóc cô, ôm cô vào lòng, trầm giọng nói:

“Trước giờ anh chưa bao giờ để tâm đến mấy chuyện này. Nếu không phải tận mắt thấy, có lẽ anh cũng chẳng bao giờ tin. Nhưng nếu em nói là thật, anh tin.”

Anh cúi đầu, giọng nhẹ đi:

“Sau này anh sẽ tìm cách, nếu thật sự có cao nhân, anh nhất định sẽ đưa em đi gặp.”

Trở Về Quá Khứ: Bá Đạo Quật Khởi, Đòi Lại Gia Tài

Chương 172