Trở Về Quá Khứ: Bá Đạo Quật Khởi, Đòi Lại Gia Tài

Chương 174

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Hà Linh Linh rút trong túi ra hai mươi đồng, dúi vào tay Hứa Đồng:

“Cô cầm lấy mà tiêu dần. Đợi khi mọi việc xong xuôi, tôi sẽ thưởng cô một khoản hậu hĩnh. Không chỉ vậy, tôi còn có thể đưa cô đến Hải thị hoặc Kinh thị sinh sống, giới thiệu công việc tốt cho cô. Nhưng … cô phải giúp tôi làm một chuyện.”

Hứa Đồng nghe đến cơ hội được đến Hải thị, tim lập tức nhảy cẫng lên. Đó là nơi cô chưa từng dám mơ tới! Cô hớn hở hỏi:

“Chuyện gì?”

Hà Linh Linh hạ giọng, ánh mắt tối lại:

“Giúp tôi giám sát Hà Loan Loan. Không để cô ta rời khỏi khu nhà ở, ít nhất là trong vòng nửa năm tới. Nhớ kỹ, một bước cũng không được rời đi!”

Nói xong, cô ta lại buông tiếng thở dài đầy oán độc:

“Cô nói xem, sao mạng Hà Loan Loan lại lớn đến thế? Nếu một ngày nào đó cô ta xui xẻo c.h.ế.t đi thì tốt biết bao…”

Tim Hứa Đồng đập thình thịch. Cô ta nhìn Hà Linh Linh cách ăn mặc hợp thời, móc tiền như móc giấy, lại còn nói ra mấy chuyện nghe như có thật… Chuyện này, không thể không tin!

Hà Linh Linh lại khẽ cười, tiếp lời:

“ Tôi sẽ nhờ giáo sư Cao bạn cũ của mẹ tôi gọi điện trực tiếp cho chính ủy Lý. Ông ấy sẽ chiếu cố vợ chồng cô. Cô yên tâm, tôi nói được là làm được.”

Nghe đến đây, Hứa Đồng như thấy cánh cửa vận mệnh bật mở. Nếu điều đó là thật, cô ta tình nguyện làm trâu làm ngựa cho Hà Linh Linh, miễn là thoát khỏi cái chốn Tây Lâm nghèo kiết xác này!

Cả hai trò chuyện thêm một hồi. Trước khi rời đi, Hà Linh Linh còn đưa cho Hứa Đồng một địa chỉ ở Hải thị, nói rằng sau này sẽ định kỳ liên lạc. Nhận được địa chỉ, Hứa Đồng mới thật sự yên tâm rời đi.

Còn lại một mình, Hà Linh Linh cười lạnh, trong lòng âm thầm rủa xả:

"Hà Loan Loan, tốt nhất mày c.h.ế.t quách ở Tây Lâm đi! Đừng mơ bước ra ngoài một bước! Tài sản nhà họ Cố, chỉ có thể thuộc về tao và Cố Viêm Lâm! Ngay cả của cải của Lý Quốc Chấn, tao cũng sẽ chiếm cho bằng được!"

Ánh mắt cô ta lạnh băng, đầy căm hận:

"Hai mươi năm nay, tao mang danh con gái của Hà Tú Uyển. Vậy dựa vào đâu mà tao phải nhường lại tất cả cho một con tiện nhân từ đâu rơi xuống?"

Hà Loan Loan… tốt nhất nên biến mất mãi mãi!

Nhưng ở phía bên kia, tâm trí của Cố Viêm Lâm lại không bình tĩnh như vẻ ngoài.

Hắn vẫn chưa hoàn toàn c.h.ế.t tâm. Dù Hà Linh Linh đủ độc, đủ tàn nhẫn, nhưng lại ngu xuẩn đến mức khiến hắn không thể nào hoà hợp nổi.

Mỗi khi nghĩ đến đôi mắt trong suốt như nước mùa thu của Hà Loan Loan, nghĩ đến sự điềm tĩnh thông tuệ khiến lòng người khuây khoả của cô, trong lòng hắn lại dâng lên một cảm giác rối loạn khó chịu.

"Nếu như Hà Loan Loan biết thân phận thật sự của ta …"

"Nếu như ta có thể hợp tác với cô ấy …"

"Kiếp này, chúng ta hoàn toàn có thể tạo nên một huyền thoại sánh ngang trời đất!"

Lúc đó, đừng nói là nhà giàu nhất nước làm người giàu nhất thế giới cũng không phải chuyện không thể.

Chỉ là hiện tại, hắn vẫn thiếu thứ quan trọng nhất: vốn liếng. Hắn cần tiền, rất nhiều tiền tiền từ nhà họ Cố và cả từ nhà họ Lý.

Nếu không có, hắn chỉ có thể loay hoay với vài thương vụ buôn bán nhỏ lẻ chẳng đáng là gì.

Cố Viêm Lâm vẫn muốn gặp lại Hà Loan Loan một lần, cuối cùng, để quyết định được ăn cả ngã về không.

Hắn phải nghĩ cách, phải giữ chặt lấy cô!

Cùng lúc đó…

Từ ngày Cố Dục Hàn trở về, Hà Loan Loan suýt nữa bị "lấy mạng" theo đúng nghĩa đen.

Mỗi ngày trôi qua, eo của cô đau đến mức không thể bước xuống giường. Nếu không phải được vào nông trường nghỉ phép, cô sợ người ngoài đã sớm phát hiện điều bất thường rồi.

Cô không hiểu rốt cuộc nhu cầu của người đàn ông này từ đâu mà lớn đến vậy? Cứ chui vào ổ chăn là tay đã luồn vào, miệng thì thề non hẹn biển:

“Anh chỉ ôm thôi, không làm gì đâu …”

“Anh chỉ hôn em, không làm gì khác…”

“Vợ à, một lần thôi, chỉ một lần nữa thôi được không …”

Kết quả? Lần nào cũng hết đường lui!

Hà Loan Loan tức giận đến mức ôm eo rên rỉ:

"Tại sao mình thông minh như vậy mà lần nào cũng bị dụ vào bẫy thế này?"

Đã thế anh ta còn dám nói bởi vì cô đã bỏ ra năm ngàn đồng cứu anh, nên anh phải lấy thân báo đáp, biểu hiện thật tốt để “trả nợ”.

Hừ! Mẹ nó, đây là vấn đề tiền bạc chắc!?

Nhưng nghĩ lại … Hà Loan Loan lại đỏ mặt.

Cũng may, tuy tổn thất năm ngàn, nhưng cô cũng "thu về" không ít.

Thứ nhất, nhờ Cố Dục Hàn lập công lớn, cấp trên đã khen thưởng hai trăm đồng tiền mặt. Cố Dục Hàn còn chưa kịp cầm nóng tay đã dúi hết vào tay cô, cùng với huy chương quân công sáng loáng!

Cô nhìn huy chương, yêu thích đến mức cười không khép miệng.

“Người đàn ông của mình … đúng là ngầu muốn chết!”

Thứ hai, trưởng ban Triệu cũng gửi tiền hoa hồng lần trước tận một ngàn một trăm đồng!

"Tuy là vợ chồng mới cưới, nhưng đúng là lời quá lời!"

Trở Về Quá Khứ: Bá Đạo Quật Khởi, Đòi Lại Gia Tài

Chương 174