Trở Về Quá Khứ: Bá Đạo Quật Khởi, Đòi Lại Gia Tài

Chương 177

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Trưởng ban Tang ngồi bệt dưới đất, mặt mày bê bết máu, khóe miệng rỉ đỏ, hốc mắt trái đau buốt như kim châm. Cô ta thở dốc từng hơi nặng nề, hai tay run run chống đất, trong lòng vừa tức vừa nhục.

Xong rồi … Vụ làm ăn lần này coi như đổ bể!

Tuy biết mình đuối lý, nhưng cô ta vẫn không cam lòng. Cắn chặt môi, Trưởng ban Tang đứng dậy, kéo lê tấm thân rách rưới về hướng nhà Doanh trưởng Dương người thân xa mà cô ta từng coi là “cứu tinh cuối cùng”.

Phải nhờ Tiểu Dương đứng ra đòi lại công đạo cho mình! Không thể để con đàn bà đó đắc ý như vậy!

Nhưng trời lại không chiều lòng người. Vừa đến nơi, cô ta mới biết Doanh trưởng Dương đi công tác, chỉ còn lại vợ anh ta ở nhà Hứa Đồng.

Hứa Đồng nhìn thấy một người phụ nữ xa lạ, hai mắt sưng vù, bầm tím như mắt gấu trúc, đứng ngay cửa nhà mình, không khỏi ngạc nhiên. Nhưng cô ta lập tức nở nụ cười xã giao, tiếp đãi như thể chẳng có chuyện gì:

“Cô là…?”

Trưởng ban Tang vừa nhìn thấy người, nước mắt lập tức lã chã tuôn rơi như diễn viên chuyên nghiệp. Cô ta kể vanh vách mọi chuyện xảy ra ở nhà Hà Loan Loan, càng kể càng tức:

“Cô nói xem, bọn họ có còn coi ai ra gì không? Tôi đã hơn ba mươi tuổi, lại bị làm nhục đến mức này! Sau này tôi sống sao nổi?! Chờ Tiểu Dương về, tôi nhất định phải nhờ cậu ấy tìm nhà chồng cô ta hỏi cho ra nhẽ! Cái kiểu dạy vợ dạy chồng thế này mà cũng đòi làm quân nhân? Một đám trẻ ranh lỳ lợm, một con đàn bà đanh đá, đúng là làm mất mặt tổ chức!”

Hứa Đồng nghe vậy, thầm trợn trắng mắt:

Nếu Dương Ba mà dám đi tìm Cố Dục Hàn thật, có khi bị đánh đến nỗi gọi bố mẹ không ra tiếng!

Cô ta lập tức chuyển đề tài, giọng khéo léo như thể chỉ đang tò mò:

“Cô nói đến bàn chuyện làm ăn… Là chuyện gì vậy? Tôi nghe nói nhà Loan Loan đang có thứ gì đó bán chạy lắm?”

Vừa nhắc tới chuyện này, Trưởng ban Tang liền nghiến răng nghiến lợi:

“Cô còn không biết à? Là cao nứt da đấy! Cái thứ đó cô ta bán cho xưởng dược bên cạnh xưởng của tôi. Mới có một tháng mà người ta tranh nhau mua như điên! Trưởng xưởng bên tôi nghe tin xong vội vàng cử tôi đến bàn chuyện hợp tác. Ai ngờ chưa kịp nói gì đã bị làm nhục như thế! Tôi còn mang theo cả đường đỏ, đồ hộp, rượu trắng biếu cô ta, vậy mà…!”

Cô ta đập mạnh tay lên bàn, tức đến run người:

“Con đàn bà đó đúng là bại hoại!”

Hứa Đồng cười lạnh trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn a dua:

“ Đúng vậy đúng vậy, đúng là không biết điều! Nhưng mà… cao nứt da đó thật sự bán chạy đến vậy sao? Kiếm được nhiều tiền lắm à?”

Trưởng ban Tang nuốt khan một cái, ánh mắt tràn đầy ghen tức:

“ Tôi điều tra rồi. Chỉ riêng tiền hoa hồng tháng này mà Hà Loan Loan đã nhận được một ngàn tám trăm đồng! Cô nghĩ thử xem, đó mới chỉ là phần chia hoa hồng thôi! Hiện giờ, khắp nơi gọi điện tới đặt hàng, cao nứt da căn bản cháy hàng!”

Cạch!

Chiếc ly tráng men trong tay Hứa Đồng rơi xuống đất, vỡ toang. Ánh mắt cô ta mở to, môi run lên:

“Cái gì? Một… một ngàn tám? Trong một tháng?!”

Không thể nào!

Con tiện nhân đó… Sao có thể kiếm nhiều tiền đến thế?!

Tiền trợ cấp một năm của Cố Dục Hàn chắc cũng chỉ tầm đó là cùng! Thế mà cô ta chỉ trong một tháng đã kiếm bằng thu nhập một năm của một đoàn trưởng?!

Hứa Đồng hận đến nghiến răng! Trong đầu cô ta ong ong sự ghen tức khiến người cô ta như bốc hỏa.

Trưởng ban Tang thấy phản ứng của Hứa Đồng lớn như vậy, có phần nghi hoặc. Nhưng vì còn có việc nhờ vả, cô ta chỉ biết lau nước mắt, cố nhẫn nhịn:

“Chính vì thế trưởng xưởng của tôi mới sốt ruột. Cô xem, có thể nhờ Tiểu Dương nói với chồng cô ta một tiếng không? Bảo anh ta khuyên vợ giao thêm vài công thức tốt cho bên tôi. Chuyện này là cả lợi ích tập thể mà!”

Hứa Đồng khẽ nhếch môi, ánh mắt đầy mưu mô. Cô ta chậm rãi hỏi lại:

“Cô có biết chồng của Hà Loan Loan… làm gì không?”

Trưởng ban Tang ngây người:

“Làm gì cơ? Chẳng lẽ lợi hại hơn cả Tiểu Dương nhà cô?”

Hứa Đồng liếc cô ta một cái, giọng đầy chua chát:

“Chồng cô ta là đoàn trưởng!”

Ầm!

Trưởng ban Tang như bị ai tát một cái vào mặt. Cô ta đứng hình tại chỗ, sắc mặt trắng bệch. Sau một lúc, lập tức bật dậy như lò xo, lắp bắp:

“Cái… cái gì?! Đoàn trưởng?!”

Mẹ nó! Sao không ai nói sớm?!

Cô ta không chờ thêm một giây nào nữa, lập tức muốn chuồn ngay. Doanh trưởng Dương nhà cô ta so với đoàn trưởng Cố chẳng khác gì kiến so với hổ nếu không chạy sớm, có khi bị đạp nát!

Nhưng vừa quay người, Hứa Đồng đã giữ c.h.ặ.t t.a.y áo cô ta lại, giọng ngọt như mía lùi:

“Gấp gì thế? Tôi … có thể giúp cô nghĩ cách!”

Cô ta mỉm cười, nhưng trong mắt lóe lên tia độc địa:

Không chiếm được … thì hủy!

Hà Loan Loan, mày không xứng đáng có được tất cả những thứ đó!

Trở Về Quá Khứ: Bá Đạo Quật Khởi, Đòi Lại Gia Tài

Chương 177