Tin đồn độc địa Con d.a.o vô hình g.i.ế.c người không dao
Sắc mặt Hà Loan Loan lập tức trầm xuống.
Cô hiểu quá rõ mức độ nguy hiểm của những lời đồn thất thiệt.
Ở kiếp trước, Hà Linh Linh và Cố Viêm Lâm đã từng dựa vào những tin đồn bịa đặt để hãm hại vô số doanh nghiệp, khiến bao nhiêu người thân bại danh liệt, trắng tay chỉ sau một đêm.
Đặc biệt là các doanh nghiệp quốc doanh lâu năm vốn tưởng là vững như bàn thạch, cũng có thể bị đám người này nhẹ nhàng đánh sập chỉ bằng một câu chuyện không đầu không đuôi.
Cô nhớ rõ, từng có một hãng bột ngọt nổi tiếng bị tung tin " có chứa chất gây ung thư". Chỉ trong vòng mấy tháng, doanh số tụt dốc thảm hại sụt đến chín mươi phần trăm, thiệt hại hàng trăm triệu. Hàng hóa bị tẩy chay, sản phẩm không ai dám đụng vào. Cuối cùng, công ty phá sản.
Một thương hiệu mì khô cũng không tránh khỏi kiếp nạn. Vì doanh số tăng mạnh nên bị đối thủ ganh ghét, bịa chuyện “chiên mì bằng mỡ người ”. Không ai điều tra, không ai kiểm chứng, nhưng chỉ sau một đêm, hàng hóa bị ứ đọng, không ai dám mua.
Không có bằng chứng, không có sự thật, nhưng hậu quả thì thật như sắt đá.
Bao nhiêu gia đình tan nát, bao nhiêu con người vì tuyệt vọng mà tự sát.
Trước cơn bão tin đồn, không ai là vô can
Hà Loan Loan hoàn toàn có thể hiểu được vì sao trưởng ban Triệu lại sốt ruột đến mức rối loạn như vậy. Nếu tình hình tiếp tục mất kiểm soát, xưởng thuốc sẽ buộc phải tuyên bố phá sản, ban lãnh đạo sẽ gánh món nợ khổng lồ.
Có những người tâm lý yếu, một bước chân sai là đi thẳng tới cái chết.
Cô hít sâu một hơi, nghiêm giọng:
“Trưởng ban Triệu, đừng vội. Tôi đi với anh lên thành phố một chuyến!”
Nếu đây là tin đồn, cô nhất định phải truy đến tận gốc rễ.
Rồi khiến những kẻ tung tin phải trả giá đắt!
Bịa đặt thì dễ, bác bỏ thì khó. Nhưng tại sao chỉ người bị hại phải cúi đầu nhẫn nhịn? Tại sao không ai hỏi: Ai là kẻ tung tin? Vì mục đích gì?
Nếu luật pháp chưa đủ răn đe, thì để cô Hà Loan Loan dạy cho họ một bài học nhớ đời!
Trận đối đầu đầu tiên Và người đàn ông đứng chắn trước bão tố
Khi cô còn đang tính toán bước đi tiếp theo, một bóng dáng cao lớn bỗng xuất hiện trước mắt cô.
Ngẩng đầu lên, là Cố Dục Hàn anh vừa tan làm, còn mặc nguyên quân phục màu xanh lục.
Ánh mắt anh sắc bén đảo qua khuôn mặt tái xanh của trưởng ban Triệu, lập tức đoán được có chuyện không ổn.
“Đi đâu vậy?” Giọng anh trầm, mà lạnh như băng đá.
Hà Loan Loan vội giải thích:
“Xưởng thuốc xảy ra chuyện, em đi xem thử.”
Không cần hỏi thêm, anh nắm lấy tay cô.
“Anh đi với em.”
Không do dự. Không bàn cãi.
Hà Loan Loan nhìn ánh mắt anh, trái tim khẽ run lên. Người đàn ông này … chính là bức tường thành vững chãi nhất mà cô có.
Bạo loạn trước cổng Cố Dục Hàn trấn áp đám đông
Khi xe tới cổng xưởng thuốc Trường Ninh, cảnh tượng trước mắt khiến ai cũng phải biến sắc.
Một đám đông mấy chục người đang tụ tập gào thét, bầu không khí hỗn loạn như sắp nổ tung.
“Bồi thường tiền! Bồi thường tiền!”
“Không bồi thì đập xưởng! Đồ lừa đảo! Hại dân!”
“Mọi người xông vào! Đập nát chỗ này!”
Trưởng xưởng Ngưu quỳ gối trước cổng, nước mắt nước mũi tèm lem:
“Cầu xin mọi người … cho chúng tôi chút thời gian…”
Hà Loan Loan cảm giác trái tim như bị bóp nghẹt. Chuyện đã vượt xa mức kiểm soát.
Đúng lúc đó, Cố Dục Hàn lặng lẽ vượt lên phía trước, nhảy thẳng lên bờ tường, vung một cây gậy trong tay, đập mạnh vào chậu nhôm bên cạnh.
“KENG!”
Tiếng vang lan ra như sấm. Anh hét lớn, giọng đầy uy lực:
“Tất cả IM MIỆNG CHO TÔI!!”
Lần đầu tiên, Hà Loan Loan thấy anh giận dữ đến vậy. Nhưng khí chất của anh … thật khiến người ta không thể rời mắt.
Sát khí trên người Cố Dục Hàn như tòa núi tuyết đang trút xuống, lạnh buốt đến tận xương tủy.
Anh đứng đó, cao lớn uy nghiêm, đôi mắt lạnh như hồ băng sâu không thấy đáy, mỗi một câu nói vang lên như mệnh lệnh từ thượng tướng.
“Làm loạn thì giải quyết được gì?”
“Phá xưởng thuốc Trường Ninh thì các người được lợi gì?”
“Con mẹ nó, xếp hàng vào hết cho tôi! Có gì thì từ từ nói!”
Anh nắm chặt cây gậy, ánh mắt quét qua đám đông như lưỡi dao.
“Ai còn dám nói nhảm nửa câu, lão tử mặc kệ mấy người là ai, nợ ai, thiếu gì tôi cũng đánh cho gãy chân rồi đuổi về!”
“TẤT CẢ! TẬP HỢP! NGHIÊM!”
Sát khí không đến từ giọng hét mà đến từ người đã từng ra chiến trường, nhìn quen sinh tử.
Đám người đang làm loạn, dù trong lòng không cam tâm, nhưng cũng bị khí thế như mãnh hổ của anh dọa cho run rẩy, vội vàng xếp hàng theo mệnh lệnh.
Tình thế xoay chuyển Hà Loan Loan ra mặt
Hà Loan Loan tranh thủ thì thầm vài câu với trưởng ban Triệu, rồi hai người cầm sổ và bút bước tới.
Cô không cần hét, chỉ nhẹ nhàng nói:
“ Tôi hiểu tâm trạng của mọi người, nhưng cứ tiếp tục làm loạn, cuối cùng chỉ là hai bên cùng tổn thất.”
“Mọi người đều muốn chắc chắn hàng mình cầm trên tay không có vấn đề, đúng không? Vậy chúng ta vào trong ngồi xuống, uống ly nước cho ấm người. Rồi nói chuyện đàng hoàng. Hôm nay tôi sẽ cho các vị một lời giải thích vừa lòng!”
Trưởng xưởng Ngưu vội vàng lau nước mắt, cúi đầu liên tục:
“Phải phải! Mọi người vào trong đi … Chúng ta tìm phòng họp!”