Dương Ba vội vã, mắt nhìn láo liên khắp nơi, thấy không ai, liền bắt lấy tay Hứa Đồng kéo cô ta về nhà. Vừa về đến nơi, anh ta tát cô một cái, tức giận mắng:
“Đầu óc cô có vấn đề à? Cô động vào nước giếng nhà cậu ta làm gì? Cô không biết hôm nay là ngày gì sao? Đó là lãnh đạo tỉnh, là người của đài truyền hình Kinh thị! Nếu xảy ra chuyện gì, toàn bộ trạm trú quân sẽ bị điều tra đấy!”
Hứa Đồng không phục:
“Vậy thì sao! Chỉ cần lãnh đạo xảy ra chuyện ở nhà bọn họ thì chính là do bọn họ không biết tiếp đãi! Cấp trên cũng chẳng còn nâng đỡ Cố Dục Hàn nữa, cứ nhắc đến anh ta là sẽ nhớ tới chuyện tiêu chảy mấy ngày vì ăn cơm ở nhà anh ta! Dương Ba, đều là người tham gia quân ngũ, dựa vào đâu mà anh ta chiếm hết chỗ tốt như vậy? Anh yên tâm đi, đợi em thi đậu đại học thì Hà Loan Loan chẳng là cái thá gì! Em nói cho anh biết, hôm nay không chỉ nước giếng nhà bọn họ có vấn đề mà cả khu đại viện này cũng sẽ xảy ra chuyện!”
Cô ta đã sớm lên kế hoạch, hôm nay Tào Quyên sẽ tự sát! Nguyên nhân tất cả đều do Hà Loan Loan!
Chỉ cần chuyện này bị lộ, Hà Loan Loan và Cố Dục Hàn làm sao giữ được trách nhiệm?
Hứa Đồng âm mưu kỹ càng, bí mật đến mức chẳng ai phát hiện. Lúc này, đám người vào nhà họ Cố đều khen trà lúa mạch của Hà Loan Loan thơm ngon, nhưng họ không biết sau khi uống thứ nước đó chưa đầy một tiếng đồng hồ sẽ bị đau bụng không chịu nổi!
Hứa Đồng ác độc tưởng tượng, lát nữa sẽ đến nhà họ Cố xem náo nhiệt thế nào!
Nhưng sắc mặt Dương Ba lại hoảng hốt. Anh ta thật sự không thể tin nổi Hứa Đồng lại chăm chỉ đối đầu với Hà Loan Loan và Cố Dục Hàn như vậy.
Rõ ràng trước đây hai người bọn họ đã bị người ta vả mặt bao nhiêu lần, lần nào cũng thất bại, vậy mà cô ta vẫn dám làm tiếp?
“Cô, cô là cái đồ óc heo! Hứa Đồng! Cô điên rồi! Cô một là phải hại c.h.ế.t tôi à!”
Nói xong, đôi mắt Dương Ba trợn to. Hứa Đồng đang mang thai con của anh ta, anh ta không dám đánh, chỉ đành đưa hai tay ôm đầu, càng nghĩ càng sợ hãi.
Đó là lãnh đạo tỉnh, là người của đài truyền hình Kinh thị!
Chỉ cần chuyện này bị lộ là anh ta sẽ xong đời!
Hứa Đồng lười phản ứng, chỉ cảm thấy Dương Ba hèn nhát. Hai người giận dỗi ngồi ở hai đầu giường.
Ngồi hơn nửa ngày, cuối cùng Dương Ba hét to:
“Đi rót nước cho tôi!”
Cô ta chỉ có thể bò dậy đi rót nước. Hai người mỗi người một ly, Hứa Đồng nhấc chân bước ra cửa, muốn đến nhà họ Cố xem náo nhiệt.
Nhưng trận khôi hài này thật sự không dễ chờ.
Nhóm lãnh đạo và người của đài truyền hình Kinh thị vốn không có ý định ở lại ăn cơm, chỉ muốn đến khen ngợi Cố Dục Hàn thôi, sao có thể ở lại dùng bữa được chứ?
Cố Dục Hàn cũng không nặng nề giữ người, anh không phải người quá để tâm đến đạo lý đối nhân xử thế.
Phỏng vấn kéo dài đến hơn một giờ rưỡi, nhóm người chuẩn bị rời đi, đứng lên bắt tay với Cố Dục Hàn:
“Đoàn trưởng Cố, buổi phỏng vấn hôm nay thật sự khó quên! Chúng tôi còn có việc, không quấy rầy ngài nữa, xin phép đi trước!”
Cố Dục Hàn cười nói:
“Vợ tôi có làm cơm trưa, các vị ở lại dùng bữa rồi đi cũng được!”
Phóng viên Tống vội cười nói:
“Không dùng cơm được rồi, ngài khách sáo quá! Sau này có cơ hội lại gặp mặt!”
Tỉnh trưởng Quách cũng nói:
“ Đúng vậy, đoàn trưởng Cố, chúng tôi còn có việc, ăn cơm vẫn để hôm khác đi!”
Cố Dục Hàn không tiếp tục khách sáo, mỉm cười tiễn họ ra ngoài.