Nhắc tới Hà Tú Uyển, nhắc tới chuyện cô ấy đã chết, Lý Quốc Chấn không thể giữ được bình tĩnh. Trên gương mặt ông hiện rõ vẻ thống khổ, ông thở dốc nặng nề!
Ông không thể tin vào lời Trần Thúy Hoa.
Nhưng lúc đó ông không có ở nhà, khi nhận nhiệm vụ đã vội vàng bước lên xe lửa, tổ chức chỉ thông báo với Tú Uyển rằng ông đi công tác, đồng thời gửi cho cô một khoản phí sinh hoạt.
Ông chưa kịp nói một lời nào với Tú Uyển đã phải rời đi.
Trong tay ông lúc ấy vẫn còn cầm con gà mái mà ông mới mua, định mang về hầm canh cho cô…
Ông cảm thấy mình có lỗi với Tú Uyển!
Nếu không phải vì ông, Tú Uyển đã không phải c.h.ế.t như vậy! Chắc chắn lúc đó cô ấy rất tuyệt vọng, cũng rất hận ông!
Lúc ấy, người mà Tú Uyển có thể dựa vào chỉ còn có mẹ đẻ cô mà thôi.
Ông vừa duỗi tay định gọi Hà Linh Linh thì n.g.ự.c bỗng đau nhói, lập tức ngã xuống. Bảo vệ đứng cạnh lập tức đỡ lấy ông: “Giáo sư!”
Sau khi Lý Quốc Chấn ngất đi, hai bảo vệ nhanh chóng báo cho hai lãnh đạo khác tại căn cứ và đưa ông đến bệnh viện thành phố Tây Lâm.
Trần Thúy Hoa, Hà Linh Linh và Cố Viêm Lâm cũng đi theo.
Chuyến đi này mới nhận ra Lý Quốc Chấn giờ không còn đơn giản.
Khi ông tới bệnh viện đã được sắp xếp phòng bệnh cao cấp nhất, toàn bộ chuyên gia và giáo sư trong viện đều tới thăm.
Thậm chí thị trưởng nghe tin cũng vội vàng đến hỏi thăm.
Lẵng hoa, giỏ trái cây ùn ùn đổ về, bảo vệ canh chừng nghiêm ngặt không cho ai quấy rầy.
Trần Thúy Hoa và Hà Linh Linh sợ đến mức không dám thở mạnh, còn ánh mắt Cố Viêm Lâm lại lóe lên ngọn lửa hưng phấn.
Viện trưởng trực tiếp nói với bảo vệ của Lý Quốc Chấn:
“Tình trạng giáo sư không nguy hiểm gì, chỉ là mấy năm qua ông quá mệt mỏi, lại bị kích thích nên mới ngất. Nghỉ ngơi vài hôm rồi kiểm tra sức khỏe tổng thể là ổn, chắc chắn không có vấn đề lớn.”
Giáo sư Trương, người có quan hệ tốt với Lý Quốc Chấn, cũng nói:
“Phía Kinh thị đã biết lão Lý bệnh rồi, thủ trưởng cũng đã hoãn lễ tuyên dương. Đại hội lần này nhất định phải có mặt lão Lý! Ông ấy là linh hồn của đội, thiếu ông ấy, nghiên cứu của chúng ta giờ mới chỉ bắt đầu!”
Trần Thúy Hoa trợn mắt há hốc mồm, kéo Hà Linh Linh ra góc hành lang để nói chuyện. Hai người vừa định mở miệng thì nghe thấy hai hộ sĩ khác bàn luận:
“Vị mới tới hôm nay hình như là một giáo sư rất lợi hại? Đã cống hiến gì cho quốc gia chưa?”
“Tất nhiên rồi! Cô có nghe chuyện phóng tên lửa trước đây không? Toàn bộ đều do một tay ông ấy nghiên cứu. Nghe nói ông ấy còn phát hiện ra một kim loại quý hiếm mà các nước khác không có, sau này đều phải nhập khẩu từ nước mình. Giáo sư này không phú thì quý, không nói đời này, cho dù kiếp sau cũng không thể dùng hết tiền của ông ấy đâu. Thủ trưởng còn phải khách sáo với ông ấy, lúc cô trực ban phải cẩn thận hầu hạ, không được để xảy ra vấn đề lớn.”
“Ừ, tôi biết chuyện này rất quan trọng, may mà ông ấy chỉ thiếu hụt dinh dưỡng, nghỉ mấy ngày là ổn thôi, không có bệnh gì nghiêm trọng.”
Hai hộ sĩ cười rồi đi lên cầu thang, nhanh chóng biến mất.
Trần Thúy Hoa và Hà Linh Linh nhìn nhau, đều thất thần hoảng sợ.
Hà Linh Linh nắm tay Trần Thúy Hoa, nói nhỏ:
“Mẹ, mẹ nghe không? Ông ấy lợi hại như vậy! Người cha này, con nhất định phải nhận!”
Trần Thúy Hoa vội che miệng cô ta, nghiêm giọng:
“Ngu xuẩn! Sao lại kêu là nhất định phải nhận? Ông ta là cha con! Con nhớ kỹ từ giờ trở đi, dù bị người ta rọc da xé thịt cũng phải nhớ con là con gái của Lý Quốc Chấn!”