Trở Về Quá Khứ: Bá Đạo Quật Khởi, Đòi Lại Gia Tài

Chương 255

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Bên ngoài, Dương Ba thở hồng hộc chạy đến, lớn tiếng gọi:

“Bác sĩ Hà! Bác sĩ Hà! Chết người rồi! Cô mau đến xem đi, Hứa Đồng ra m.á.u rất nhiều!”

Hà Loan Loan nhíu mày, lập tức quay sang nhìn Cố Dục Hàn, rồi nhanh chóng rời khỏi cửa.

Tươi cười trên mặt Cố Dục Hàn biến mất không sót lại chút gì, anh trầm giọng hỏi:

“Sao lại xuất huyết nhiều?”

Dương Ba khẩn trương đến mức mặt trắng bệch:

“Cô ấy... cô ấy... nói chung là ra rất nhiều máu! Dưới đất toàn là máu! Hà Loan Loan, cô mau đi xem đi, liên quan đến mạng người rồi!”

Tuy Hứa Đồng bình thường không được lòng ai, nhưng gặp tình huống nguy cấp như vậy, ai cũng không khỏi sốt ruột. Thấy người hấp hối mà không cứu, đó là điều người bình thường không thể làm được.

Huống hồ, cô ấy lại là thai phụ. Dù có phạm tội, thì khi vào tù cũng có một số đặc cách — sinh mệnh vẫn luôn đáng quý nhất.

Có người chạy đi lấy chăn, có người vội vã gọi bác sĩ Chu.

Cuối cùng, Hà Loan Loan vội vàng mang theo thuốc Đông y và dụng cụ châm cứu, đến nơi thì sắc mặt cũng đã tái nhợt.

Hứa Đồng nắm c.h.ặ.t t.a.y cô như nắm lấy cọng rơm cứu mạng, thều thào:

“Cứu... cứu tôi...”

Hà Loan Loan không hề do dự. Dù chán ghét Hứa Đồng, nhưng cứu người là bản năng của người hành nghề y.

Thấy Hoàng Vũ Vi đứng một bên hoảng loạn, cô lập tức quát:

“Cô là bác sĩ, hẳn biết cách cấp cứu chứ?”

Hoàng Vũ Vi lắp bắp:

“... Ở đây không có kẹp cầm máu... tôi cũng không rành các biện pháp cầm m.á.u bằng Đông y...”

Không thể trông cậy vào cô ta được. Hà Loan Loan trầm giọng:

“Vậy thì cùng lên xe! Tôi cầm m.á.u tạm thời, còn cô — đến bệnh viện phải phẫu thuật ngay! Cô là bác sĩ mổ chính giỏi nhất của bệnh viện Tây Lâm, đúng không?”

Hoàng Vũ Vi nhìn gương mặt bình tĩnh của Hà Loan Loan, lòng dần bị khí thế của cô ảnh hưởng. Cô ta hít sâu, gật đầu:

“ Tôi làm được!”

Hà Loan Loan vận dụng châm cứu kết hợp thuốc Đông y, miễn cưỡng cầm m.á.u tạm thời cho Hứa Đồng.

Cô ngồi trong xe khẩn trương chăm sóc người bệnh, Cố Dục Hàn chuyên tâm lái xe, tốc độ nhanh nhưng vẫn ổn định. Tình huống cấp bách thế này chỉ có thể dựa vào tay lái lão luyện của anh.

Trong lúc đó, Hoàng Vũ Vi lặng lẽ nhìn hai người họ phối hợp ăn ý, trong lòng trào dâng một cảm giác thất bại chua chát.

Cô không thể không thừa nhận... nhìn Hà Loan Loan lúc này, đúng là quá xứng đôi với Cố Dục Hàn.

Vừa đến bệnh viện, cả đoàn lập tức đưa Hứa Đồng vào phòng phẫu thuật.

Hà Loan Loan nhìn Hoàng Vũ Vi, nghiêm túc nói:

“ Tôi đã đưa người tới tay cô. Còn có cứu được hay không... phải xem bản lĩnh của cô rồi.”

Hoàng Vũ Vi không dám chần chừ, lập tức thay đồ, khử khuẩn, tiến vào phòng mổ:

“ Tôi sẽ cố hết sức!”

Đèn phòng phẫu thuật bật sáng.

Hà Loan Loan cảm thấy trái tim mình thắt lại, nhưng giây sau, Cố Dục Hàn đã đứng bên cạnh, lặng lẽ nắm tay cô.

Anh cúi người, nhẹ giọng:

“Anh hiểu mà.”

Hiểu vì sao cô vẫn quyết tâm cứu người, dù người đó là Hứa Đồng.

Vì cô là bác sĩ, vì cô có một trái tim nhân hậu, và vì — cô không thể không nghĩ tới mẹ ruột của mình, Hà Tú Uyển, người đã mất m.á.u mà c.h.ế.t khi sinh cô ra.

Cố Dục Hàn ôm lấy bờ vai run nhẹ của cô, nhẹ nhàng dắt cô đến băng ghế, ngồi xuống và ôm cô vào lòng.

“Ngoan... còn có anh ở đây.”

Hà Loan Loan rúc vào n.g.ự.c anh, nước mắt bất giác trào ra:

“Lúc em thấy Hứa Đồng m.á.u me đầy đất, thoi thóp dưới sàn, em đã nghĩ... có phải lúc trước mẹ em cũng như thế không?

Trước là Tào Quyên khó sinh, giờ là Hứa Đồng sinh non... Mẹ em đã dùng mạng của bà ấy để đổi lấy mạng em.”

Nhưng cô chưa từng được gọi một tiếng “ mẹ ”...

Mẹ, con rất nhớ mẹ... thật sự rất nhớ...

Nước mắt cô thấm ướt vạt áo trước n.g.ự.c Cố Dục Hàn, khiến anh cũng nghẹn lại.

Anh trầm giọng:

“Anh luôn tin... những người chúng ta yêu thương, thật ra vẫn tồn tại quanh mình.

Giống như anh và em vậy, rồi sẽ gặp lại, rồi sẽ yêu nhau...

Biết đâu một ngày nào đó, em cũng sẽ được gặp lại mẹ em — trong một hình thức nào đó.”

Hà Loan Loan ngẩng đầu, đôi mắt ướt đẫm, nhưng lấp lánh hy vọng:

“Em sẽ chờ đến ngày đó.”

Nhất định, em sẽ ôm lấy mẹ thật chặt...

Cùng lúc đó, ở một tầng khác trong bệnh viện...

Lý Quốc Chấn từ từ mở mắt.

Trở Về Quá Khứ: Bá Đạo Quật Khởi, Đòi Lại Gia Tài

Chương 255