Trở Về Quá Khứ: Bá Đạo Quật Khởi, Đòi Lại Gia Tài

Chương 279

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Lữ trưởng Hoắc đang xem TV.

Lúc đoàn trưởng Từ bước vào, ông thậm chí không buồn liếc mắt nhìn anh ta, chỉ lạnh nhạt buông một câu:

"Tới rồi."

Từ Trưởng Tiến lập tức đứng nghiêm, cúi chào:

"Chào lữ trưởng!"

Cảnh vệ viên của lữ trưởng đã sớm dọn ghế đi mất. Không ai mời anh ta ngồi, anh ta chỉ đành lúng túng đứng một bên, cùng lữ trưởng Hoắc xem TV.

Không khí trong phòng đặc quánh, lặng im đến mức có thể nghe rõ tiếng đồng hồ tích tắc. Từ Trưởng Tiến đang định mở lời, nhưng còn chưa kịp cất tiếng, thì tiếng bản tin truyền đến từ TV lập tức khiến toàn bộ không khí bùng nổ!

"Hôm qua, trong một lần thăm bệnh viện, phóng viên của chúng tôi phát hiện một sự việc đau lòng: một bé gái chưa đầy nửa tuổi, bị ai đó đ.â.m tới mười mấy cây kim thêu hoa vào người!

Tiếng khóc của đứa bé khiến người nghe cũng phải nghẹn ngào, em được bác sĩ khẩn cấp đưa vào phòng phẫu thuật. Mẹ của em đứng ngoài phòng mổ khóc không thành tiếng, khiến người chứng kiến không cầm được nước mắt.

Rốt cuộc là ai, ai có thể ra tay tàn nhẫn đến như vậy với một đứa trẻ vô tội?"

Lữ trưởng Hoắc lập tức đứng bật dậy, vẻ mặt cực kỳ khó coi!

Chuyện này... lên cả TV rồi!

Ông không thể ngờ rằng việc tồi tệ như vậy lại xảy ra trong chính đơn vị của mình – và càng không thể ngờ, nó lại có liên quan đến cấp dưới của ông!

Từ Trưởng Tiến c.h.ế.t lặng.

Anh ta nhận ra ngay đứa bé và người phụ nữ trong bản tin – chính là con gái Trân Trân và vợ anh ta, Tào Quyên!

"Chuyện này … chuyện này …"

Anh ta lắp bắp, còn chưa kịp nghĩ xong lý do, thì lữ trưởng Hoắc đã quay phắt lại. Ánh mắt ông như muốn thiêu rụi đối phương.

Sự phẫn nộ và khinh bỉ lộ rõ trên mặt, không chút che giấu.

"Chuyện này cái gì mà chuyện này?! Vợ con cậu cả đêm không về nhà, mà cậu không biết?! Từ Trưởng Tiến, Tào Quyên là do tôi giới thiệu cho cậu!

Giờ thì sao? Cậu muốn nói tôi đã đẩy cô ấy vào địa ngục phải không?!"

"Đến cả súc sinh cũng biết thương con mình! Còn cậu thì sao? Đối xử với vợ con như thế nào hả?!"

Từ Trưởng Tiến nghẹn họng. Anh ta lúng túng giải thích:

"Lữ trưởng Hoắc, tôi... tôi sai rồi... Nhưng dạo này tôi bận quá. Với lại, Tào Quyên cô ấy không có học thức, nói chuyện khó hợp nhau..."

Ầm!

Cái chén trà bằng sứ bay thẳng vào mặt anh ta, vỡ nát bên chân!

"Bận?! Cậu bận hơn tôi chắc?!

Ông đây bận đến mấy cũng không dám lạnh nhạt người vợ trong nhà! Cái mũ trên đầu cậu, cậu nghĩ tự nhiên mà có sao?!

Vợ cậu, một tay lo toan hậu phương, chăm mẹ chồng, nuôi con nhỏ, giữ gìn sĩ diện cho cậu. Lúc trước chẳng phải chính cậu nói thích Tào Quyên vì cô ấy tháo vát, giỏi việc nhà sao?

Mẹ cậu khó tính, không phải cô ấy cũng chịu đựng mà lo liệu hết đấy à?!

Từ Trưởng Tiến! Cậu là người đầu tiên khiến tôi cảm thấy nhìn nhầm người!"

Không khí đặc quánh lại. Mỗi lời lữ trưởng Hoắc nói ra đều như roi quất thẳng vào mặt.

Từ Trưởng Tiến cứng người, sắc mặt nhợt nhạt như tro tàn.

"Lữ trưởng... tôi biết rồi, tôi sẽ đi thăm hai mẹ con họ ngay bây giờ..."

Cảnh vệ viên thấy tình hình căng thẳng, vội xen vào:

"Đoàn trưởng Từ, lữ trưởng cần nghỉ ngơi. Nếu anh có việc thì xin phép ra ngoài trước."

Từ Trưởng Tiến không thể không rời đi, nhưng trước khi bước qua cửa, giọng nói lạnh lùng của lữ trưởng Hoắc vang lên sau lưng anh ta, như đinh đóng cột:

" Tôi nói cho cậu biết! Nếu chuyện này không xử lý đàng hoàng – ông đây sẽ không để cậu yên!

Hai người một là ly hôn êm đẹp, hai là cậu thay đổi, để Tào Quyên tha thứ. Không có con đường thứ ba!"

Từ Trưởng Tiến chỉ biết gật đầu như gà mổ thóc:

" Tôi hiểu rồi, lữ trưởng."

Anh ta rời đi, mỗi bước chân như đạp trên đá tảng.

Chuyện này không còn là chuyện nhà nữa – nó đã thành chuyện lớn rồi.

Khi đến bệnh viện, hỏi thăm đôi mẹ con bị đ.â.m kim, cả viện đều biết.

Chỉ cần nhắc đến vụ "bé gái bị đ.â.m 11 cây kim", ánh mắt y tá nhìn anh ta liền thay đổi rõ rệt – từ khinh bỉ đến dè chừng.

"Phòng số 17, tầng ba."

Anh ta đi lên, đẩy cửa bước vào. Cảnh tượng đầu tiên anh thấy – Tào Quyên đang ngồi cho bé b.ú bình sữa, gương mặt tiều tụy nhưng ánh mắt rất tỉnh táo.

Cạnh đó, Hà Loan Loan cười tủm tỉm, tay cầm một con hổ bông, đang dỗ bé Trân Trân.

Ánh mắt Từ Trưởng Tiến tối sầm lại.

Anh ta hiểu rồi – hôm qua, hẳn là Tào Quyên mang con tới tìm Hà Loan Loan, chính cô ấy đã đưa họ đến bệnh viện.

Trong lòng anh ta dấy lên một luồng tức giận:

"Hà Loan Loan đúng là lắm chuyện!"

Nếu không có cô ấy, có lẽ mọi chuyện đã không đến mức ầm ĩ thế này.

Anh ta đã quá mệt mỏi với công việc, đâu còn sức lo chuyện đàn bà?

Nhưng … lữ trưởng Hoắc đã nổi giận, anh ta phải cúi đầu.

"Tào Quyên… Trân Trân sao rồi?"

Câu hỏi vừa cất ra, sắc mặt cả Hà Loan Loan và Tào Quyên lập tức lạnh xuống.

Mấy ngày qua, hai người phụ nữ đã nói chuyện rất nhiều, đủ để Tào Quyên nhận ra: Cô không thể tiếp tục sống kiểu này nữa.

Tào Quyên bế Trân Trân trao cho Loan Loan, sau đó nhìn thẳng Từ Trưởng Tiến:

"Ra ngoài, chúng ta nói chuyện."

Giọng cô lạnh lùng, cứng rắn – không còn là người phụ nữ cam chịu ngày nào nữa.

Trở Về Quá Khứ: Bá Đạo Quật Khởi, Đòi Lại Gia Tài

Chương 279