Hà Loan Loan tựa vào lòng anh, giọng nói mềm mại như tơ lụa:
“Nếu có thể sửa được con đường kia, thì việc huấn luyện dã ngoại, công tác bên ngoài hay vận chuyển vật tư của các anh cũng tiện lợi hơn rất nhiều. Còn nữa, bên phía căn cứ nghiên cứu của cha em cũng dễ dàng ra vào. Lần sau anh ra ngoài làm nhiệm vụ trở về, em sẽ được nhìn thấy anh sớm hơn một tiếng... như vậy em sẽ vui lắm.”
Giọng cô gái nhẹ nhàng như mèo nhỏ cọ vào lòng anh, rõ ràng ở ngoài luôn điềm đạm, mạnh mẽ, vậy mà trước mặt anh lại ngoan ngoãn và dịu dàng đến lạ kỳ.
Nũng nịu, mong manh, chỉ vài câu đã khiến toàn thân người nghe tê dại.
Cố Dục Hàn cực kỳ yêu thích dáng vẻ này của cô.
Anh cúi người, trực tiếp đè cô xuống dưới thân, yết hầu khẽ chuyển động, bàn tay đã chui vào trong lớp áo mỏng.
Môi kề sát tai cô, anh khàn giọng nói:
“Vậy thì... anh thay mặt tổ chức cảm ơn vợ trước. Nhưng vợ này, lần này nếu cắn anh... nhớ nhẹ tay một chút thôi.”
Một đêm “cảm ơn” kéo dài không dứt. Hà Loan Loan cuối cùng khóc lóc, trong lúc xúc động lại cắn anh một cái thật đau — lời “cảm ơn đặc biệt” này... đến thế mới coi như kết thúc.
Sáng hôm sau, Cố Dục Hàn lái xe đưa Hà Loan Loan đi làm thủ tục xin sửa đường. Dù có tài chính hậu thuẫn, chuyện này vẫn cần qua quy trình chính thức: xin phép, phê duyệt, xác minh — không phải cứ muốn là làm được ngay.
Nhưng chuyện Cố Dục Hàn đích thân đưa Hà Loan Loan ra ngoài đã nhanh chóng lan truyền trong nội bộ.
Tin tức vừa tới tai, Dương Ba liền châm chọc:
“ Tôi biết mà, anh ta sao có thể từ bỏ cơ hội quay về Kinh Thị? Giờ thì hay rồi, đã bắt đầu đi tìm người lo liệu chuyện điều chuyển rồi còn gì!”
Một số người khác chỉ có thể nhẹ giọng khuyên nhủ:
“Chuyện này cũng không trách được, người ta có ông cậu tài giỏi, anh có thể làm gì bây giờ...”
Dương Ba nghe xong, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định... tự mình ra trận.
Anh ta chủ động tìm tới tư lệnh Mộ — người từng có vài phần giao tình với anh ta trước kia.
Tuy không thân thiết, nhưng Dương Ba lại chăm chỉ giúp việc: nhổ cỏ, cuốc đất, lau kính, chạy qua chạy lại đến mòn cả đường vào nhà tư lệnh.
Sau nhiều ngày, cuối cùng Dương Ba mới mở lời:
“Mẹ tôi đã mất, trong nhà chỉ còn cha tôi đang mù lòa dần. Nếu được điều về Kinh Thị, tôi có thể tiện chăm sóc cho ông ấy...”
Tư lệnh Mộ không nói gì, chỉ xua tay cho anh ta rời đi.
Nhưng Dương Ba không bỏ cuộc. Cứ rảnh là anh ta lại chạy tới nhà các lãnh đạo lớn — hoặc làm vườn, hoặc lau dọn, hoặc lấy cớ trò chuyện. Mười ngày ròng rã trôi qua...
Cuối cùng, Dương Ba thành công.
Đúng lúc này, đại hội khen thưởng quý I chuẩn bị diễn ra.
Cố Dục Hàn là đại biểu lên bục phát biểu, nhóm vợ lính cũng được mời tới tham dự.
Hà Loan Loan ngồi phía dưới, ngước mắt nhìn người đàn ông trong bộ quân phục trên sân khấu, trong lòng tràn ngập tự hào. Dưới ánh đèn sáng, Cố Dục Hàn càng thêm tuấn tú, uy nghiêm — thật sự đẹp trai không chịu được!
Lúc này, Dương Ba ngồi cách cô không xa, bỗng nhiên quay đầu, hạ giọng khiêu khích:
“Cô đoán xem lát nữa người được tuyên bố điều động là ai? Là Cố Dục Hàn của cô sao?”
Anh ta muốn cho cô biết rằng — dù nhà họ Cố có người quyền thế thì cũng vô dụng. Thứ cần có, là thủ đoạn và kiên trì như anh ta.
Thế nhưng, Hà Loan Loan chỉ ngẩn người nhìn anh ta, vẻ mặt kinh ngạc:
“Anh đang nói gì thế? Vì sao lại muốn bị điều đi? Chẳng lẽ... anh chán ghét cái vùng đất Tây Lâm này sao? Trong khi chúng tôi — đều rất yêu nơi này!”
Câu nói nhẹ nhàng, lại như một cái tát giữa hội trường.
Không ít người ngồi gần đó đều quay lại nhìn Dương Ba. Những người chưa được điều đi tuy buồn bực, nhưng đều gắng giữ lòng yêu nghề, yêu đất, yêu tổ quốc — đó là lý tưởng để họ bám trụ.
Lúc này mà nói ra câu đó, chẳng khác nào tự vạch áo cho người xem lưng.
Bị ánh mắt như thiêu đốt bủa vây, Dương Ba xấu hổ muốn độn thổ.
Ngay sau đó, giọng nói trầm ổn của Cố Dục Hàn vang lên từ sân khấu:
“... Đồng chí Dương Ba sẽ được điều về căn cứ tại Kinh Thị. Mong rằng anh tới nơi mới vẫn tiếp tục giữ vững tác phong quân nhân!”
Tiếng bàn tán rộ lên. Nhưng chưa dừng lại ở đó, tin tức tiếp theo khiến cả hội trường nổ tung.
Cố Dục Hàn khẽ mỉm cười, tiếp lời:
“Một điều nữa cần tuyên bố — con đường từ khu đóng quân của chúng ta tới nội thành Tây Lâm sẽ được tu sửa. Sau khi hoàn thành, quãng đường đi lại sẽ được rút ngắn hơn phân nửa thời gian!”
Vừa dứt lời, anh là người đầu tiên vỗ tay. Toàn hội trường lập tức vỗ tay như sấm dậy!
Hà Loan Loan ngồi phía dưới, mắt đỏ hoe vì xúc động. Cô không muốn để Cố Dục Hàn công khai chuyện mình bỏ vốn, nhưng khoảnh khắc này — được thấy người dân, quân nhân vui mừng như vậy, cô cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng.
Dương Ba ngồi c.h.ế.t lặng giữa đám đông, vỗ tay theo như một cái máy, trong lòng trống rỗng.
Anh ta hiểu — mình đã thật sự thua toàn diện.
Việc sửa đường nhanh chóng được khởi công. Hà Loan Loan phụ trách kinh phí, phần còn lại do Cố Dục Hàn sắp xếp. Cô biết, đây không chỉ là một con đường, mà là cầu nối cho hy vọng và phát triển.
Không dừng lại ở đó, dưới gợi ý của Hà Loan Loan, xưởng trưởng Ngưu cũng quyết định thành lập Quỹ Khuyến Học Trường Ninh, hỗ trợ học bổng cho trẻ em nghèo trên khắp cả nước. Hành động này nhanh chóng nhận được sự khen ngợi của toàn xã hội.
Thuốc trị mụn và các sản phẩm từ xưởng thuốc Trường Ninh được tiêu thụ rộng rãi, có mặt khắp các tỉnh thành.
Hà Loan Loan chính thức trở thành đại cổ đông, tài khoản không ngừng tăng số.
Trong khi đó, cuộc sống của Hà Linh Linh lại ngày càng tồi tệ.
Xưởng sản xuất nhỏ chính thức đóng cửa, tài sản cũng tiêu tan. Hiện tại, cô ta chỉ còn biết sống nhờ tại nhà của giáo sư Cao.
May mà Cố Viêm Lâm quyết định chuyển hướng, dẫn cô ta gia nhập ngành may mặc — bởi anh ta nhớ rất rõ, theo “quỹ đạo ban đầu”, chính ngành này từng giúp anh ta và Hà Linh Linh thuận buồm xuôi gió kiếm tiền lớn.