Suốt một ngày dài, Hà Loan Loan không hề rời khỏi phòng, cũng không chịu xuống ăn cơm. Dù Hạ Quân và Lý Quốc Chấn đứng ngoài cửa liên tục khuyên nhủ, cô vẫn im lặng không đáp lời.
Tối đến, trong nhà có vài vị khách quý tới thăm — chính ủy Từ, tư lệnh Mộ và lữ trưởng Hoắc. Gương mặt ai nấy đều ẩn chứa nỗi tiếc nuối, đau đớn khôn nguôi.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, tư lệnh Mộ nặng nhọc mở lời:
“Nơi nào có thể cứu hộ, chúng tôi đã lục soát hết lần này đến lần khác. Thật sự không tìm thấy tung tích của Dục Hàn nữa. Tiếp tục cứu hộ như vậy cũng chẳng còn nhiều ý nghĩa. Rất có thể cậu ấy đã bị đẩy vào vùng biển sâu, hoặc... đã gặp cá mập. Tổ chức quyết định ngừng tìm kiếm, ba ngày tới sẽ tổ chức lễ truy điệu.”
Lời nói bình tĩnh ấy như một gáo nước lạnh đổ lên đầu mọi người. Hạ Quân bùng lên tiếng khóc xé lòng:
“Không! Không thể nào!”
Vành mắt Lý Quốc Chấn cũng đỏ hoe, trong lòng mọi người đều ngổn ngang nỗi đau, nhưng sự thật đã rõ ràng, chẳng ai còn cách nào khác.
Hà Loan Loan nghe những lời ấy, tựa người vào ván cửa, dần trượt xuống, nước mắt lăn dài không ngừng.
Còn bên ngoài, trong lòng Lý Đan Thanh và Cố Viêm Lâm bỗng cháy lên ngọn lửa hy vọng. Quả thật quá tốt! Tổ chức đã chính thức xác nhận Cố Dục Hàn đã chết. Dù Hà Loan Loan có làm rùm beng thế nào cũng không thể thay đổi sự thật này.
Cố Viêm Lâm nhanh chóng đứng lên, nói với giọng lễ phép nhưng cố giấu sự phấn khích:
“Cảm ơn các lãnh đạo đã quan tâm. Chúng tôi sẽ tham gia lễ truy điệu đúng hạn.”
Tư lệnh Mộ nhìn anh ta đầy ngờ vực, cảm nhận được điều gì đó bất thường từ con người này.
Ba ngày tới, Cố Viêm Lâm và Lý Đan Thanh đều để tâm từng chi tiết của lễ truy điệu.
Còn Hà Loan Loan, dù biết lễ truy điệu có nhiều lãnh đạo tham dự, cô là người thân của Cố Dục Hàn, cần phải có mặt, nhưng cô nhất quyết không chịu rời khỏi phòng.
Cố Viêm Lâm đứng ngoài cửa, bắt đầu mỉa mai:
“Cô nghĩ mình nặng tình? Thật ra trong mắt người khác, cô chỉ là người không được dạy dỗ. Dục Hàn đã ra nông nỗi này, cô không để lại chút thể diện cuối cùng sao?”
Lý Đan Thanh cũng chen vào, giọng ngọt ngào nhưng sắc lạnh:
“Loan Loan, em nên nghe lời đi. Đó là chồng em, cậu ấy đã chết, em không đi, người ta sẽ nghĩ thế nào?”
Mỗi câu nói như mũi d.a.o đ.â.m thẳng vào trái tim Hà Loan Loan.
Lý Quốc Chấn và Hạ Quân bên cạnh muốn lên tiếng, nhưng họ hiểu trong tình huống này, dù Hà Loan Loan đau lòng đến đâu cũng phải tham dự.
Trong lúc giằng co, Cố Viêm Lâm cười lạnh lùng:
“Vậy tôi tự đi. Tôi sẽ nói với lãnh đạo rằng vợ của Cố Dục Hàn không hài lòng với cách tổ chức sắp xếp. Nếu cô ấy còn giữ chút thanh danh, chắc chắn sẽ không để yên chuyện này.”
Bỗng nhiên, một chiếc ô tô dừng lại trước cửa.
Cố Viêm Lâm càng thêm hung hăng:
“Người ta đã tới rồi, Hà Loan Loan, cô muốn làm ầm ĩ đến bao giờ? Tôi nói cho cô biết, dù cô có gào thét đến chết, Cố Dục Hàn cũng không thể sống lại đâu!”
Lý Đan Thanh cũng nóng lòng, háo hức muốn lãnh đạo trong xe buộc Hà Loan Loan phải ra ngoài, muốn thấy cô ta đau đớn tột cùng tại tang lễ.
Cố Viêm Lâm nhanh chân ra đón khách.
Cửa xe mở ra, một đôi chân dài từ từ bước xuống.
Một người khác vội vàng đỡ lấy chủ nhân đôi chân ấy.
Người ấy bước ra, thân thể đầy thương tích, chân không đứng vững, phải dựa vào người khác mới đi được. Nhưng khuôn mặt cương nghị, ánh mắt kiên định của anh ta khiến mọi người trong sân lập tức chấn động.
Cố Viêm Lâm sợ hãi lui lại vài bước, Hạ Quân thét lên nghẹn ngào:
“Dục Hàn! Dục Hàn!”
Hà Loan Loan như tỉnh khỏi giấc mơ kinh hoàng, mở cửa lao ra ngoài.
Bên ngoài viện, bóng dáng quen thuộc với đôi mắt sâu thẳm, an tĩnh ấy đang lặng lẽ nhìn cô.
Cô che miệng, nỗ lực kìm nén không gào khóc, nhưng nước mắt vẫn tuôn trào.