Trở Về Quá Khứ: Bá Đạo Quật Khởi, Đòi Lại Gia Tài

Chương 345

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Biết được đối tượng xem mắt của Tào Quyên không chỉ trẻ tuổi, có việc làm ổn định mà còn tỏ ra nhiệt tình đến mức muốn lập tức kết hôn, sống một cuộc sống không ràng buộc – cả người Từ Trưởng Tiến như ngồi trên đống lửa.

Anh ta bắt đầu thấy bất an.

Tào Quyên đã đi làm, có lương. Dựa vào đâu lại không thể nuôi con? Nếu cô ta thật sự lấy chồng mới, phủi tay bỏ mặc thì đứa bé sẽ trở thành gánh nặng của nhà họ Từ!

Dựa vào đâu chứ? Nó chẳng qua là một con vịt giời!

Nuôi một đêm đã khiến cả người mệt nhoài, lúc thì khóc, lúc thì tè dầm… Chưa kể, chị họ nhà họ Ninh — người mà Từ Trưởng Tiến đang theo đuổi — đã nói rõ ràng rằng: Không chấp nhận sống chung với con riêng.

Từ Trưởng Tiến lo sốt vó, bức bách Tào Quyên phải nhận quyền nuôi con.

Hai người lại vì chuyện này mà tranh cãi kịch liệt, lời qua tiếng lại không ngớt. Cuối cùng, Từ Trưởng Tiến tung ra đòn sát thủ:

“Nếu cô không nhận nuôi, tôi sẽ đem Trân Trân cho người khác!”

Tào Quyên tái mặt, cuối cùng “miễn cưỡng” đồng ý nhận quyền nuôi dưỡng.

Hai người đến Cục Dân Chính làm thủ tục, không ai phải bồi thường hay chu cấp tiền cho ai.

Trân Trân được “trao trả” rất dễ dàng.

Một ngày không gặp, Trân Trân như biến thành đứa trẻ khác:

Cả người bẩn thỉu, mặt mũi lem luốc nước mắt, tóc rối tung, tay còn dính đầy nước mũi khô khốc…

Tào Quyên siết chặt quai hàm, chỉ thiếu chút nữa là khóc òa tại chỗ.

Cô bế con vào lòng. Hà Loan Loan mang nước ấm, khăn mềm đến lau mặt, rửa tay, lại pha sữa bột cho bé.

Trân Trân được làm sạch sẽ, ngồi trong lòng mẹ, ôm bình sữa uống từng ngụm, rõ ràng là đã đói lả.

Tào Quyên cúi đầu, giọng run run:

“Loan Loan, cô nói đúng… Tôi không thể tiếp tục ở đây. Tôi nên đi đâu bây giờ?”

Hà Loan Loan dịu dàng đáp:

“Hay là đến Kinh Thị đi. Ở đó thị trường tốt, cơ hội nhiều. Trân Trân còn nhỏ, nếu cô cố gắng, có thể cho con bé một khởi đầu tốt hơn. Đừng để con bé phải trải qua những cay đắng mà cô từng chịu.”

Tào Quyên nghe xong, mắt đỏ hoe, gật đầu thật mạnh:

“Được.”

Cô trở về thu xếp mọi thứ, giao lại công việc ở xưởng may Tây Lâm. May mắn là trong tay vẫn còn ít tiền tích cóp, đến Kinh Thị chí ít cũng không đến nỗi không có nơi ở, không có cơm ăn.

Hạ Quân nghe tin, không đành lòng, liền nói:

“Yên tâm đi cháu. Sau này chúng ta đều sẽ ở Kinh Thị, có khó khăn gì thì tìm bác với mẹ bác. Cứ mở miệng, đừng ngại.”

Tào Quyên xúc động không thôi. Cô nhanh chóng xử lý xong mọi việc, không nấn ná ở Tây Lâm thêm ngày nào, mang theo Trân Trân lên đường đến Kinh Thị.

Bên này, sau khi chuyển quyền nuôi con xong, Từ Trưởng Tiến vô cùng sốt sắng chuẩn bị đính hôn với chị họ nhà họ Ninh.

Hai nhà ngồi xuống bàn chuyện sính lễ. Trong tay Từ Trưởng Tiến vẫn có chút tiền tích lũy, thêm vài khoản đi vay, việc cưới vợ không thành vấn đề.

Anh ta và chị họ Ninh đi chơi vài lần, trò chuyện khá ăn ý.

Cô gái kia rất biết cách nịnh nọt, lời nói như rót mật vào tai.

Từ Trưởng Tiến không phải người cẩn trọng, lập tức cảm thấy — đây chính là chân ái!

Bà cụ Từ thì một lòng mong cháu trai bồng bế. Nghe nói nhà gái có gen sinh con trai mạnh, bà ta lập tức tin sái cổ.

Bà bắt đầu mua vải mới, mua bông mới, đặt thợ đóng tủ, làm bộ chăn đệm…

Lúc trước cưới Tào Quyên thì chẳng thấy bà chuẩn bị gì cả, toàn lấy đồ cũ, thậm chí đệm chăn còn đen sì.

Vậy mà giờ lại mặt mày hớn hở lo cưới gả, khiến người trong viện gia quyến ai nấy ngứa mắt.

Đã thế, bà cụ còn đi khắp nơi bôi nhọ Tào Quyên, mồm năm miệng mười:

“Con đàn bà kia bỏ chồng theo trai! Vô liêm sỉ, hạ tiện!”

Rồi lại tâng bốc con dâu mới:

“Con dâu mới nhà tôi trắng trẻo, phúc hậu, nhất định sinh con trai! Khéo léo, hiền lành, biết việc lắm! Trong cả viện này không ai bì nổi!”

Hà Loan Loan nghe thấy mấy lần, chỉ cảm thấy… buồn cười đến cực điểm.

Nhà họ Từ bận rộn suốt mấy ngày.

Rốt cuộc, ngày đính hôn đã tới.

Bên nhà gái – đám “ người thân ” của chị họ Ninh – đều đã có mặt.

Tất nhiên, họ đều là người được thuê về làm diễn viên, ai nấy nhập vai rất sâu.

Vừa vào nhà, chưa ngồi ấm chỗ, thím hai nhà gái đã “vô tình” buông một câu:

“Ôi chao, sao tôi bỗng nhớ ra … Nhà các người hình như có người từng đ.â.m cháu ruột của mình mười một cây kim nhỉ?

Nhà họ Từ chắc không phải là cái ổ ác độc không biết xấu hổ như lời đồn đấy chứ?”

Trở Về Quá Khứ: Bá Đạo Quật Khởi, Đòi Lại Gia Tài

Chương 345