Hà Loan Loan đến tiệm thuốc trong một buổi sáng sớm.
Cô đứng dưới mái hiên, nhẹ nhàng cất lời:
“Thưa thầy, em quyết định rồi … Em sẽ đến Kinh Thị học đại học.”
Đại sư Thương Tế đang nghiền thuốc bắc liền dừng tay.
Ông nhìn cô, trong mắt thoáng qua một tia tiếc nuối và bất ngờ.
Mới mấy hôm trước, ông còn có thể thấy một loại vầng sáng nhàn nhạt trên người cô — một thứ cảm ứng đặc biệt chỉ có những người “ có duyên” mới có thể nhìn ra.
Nhưng hôm nay, thứ ánh sáng đó… đã biến mất.
Có lẽ con bé đã vượt qua một bước nào đó rồi, không còn là người " bị ràng buộc" nữa.
Ông không hỏi, chỉ thở dài:
“Trong khoảng thời gian này, em theo thầy cũng đã học được chút đỉnh. Thầy vốn còn muốn dạy nhiều thứ hơn nữa...
Nhưng hiện tại, e là không còn cơ hội.
Vậy… người ta đồn ầm ĩ mấy hôm nay, Trạng Nguyên toàn quốc năm nay, là em à?”
Hà Loan Loan gật đầu, rồi nói luôn vào trọng điểm:
“Thầy, em chọn học viện Đông Y của Kinh Đại.
Nhưng thầy cũng biết, đông y hiện tại đang dần đi xuống, trường lớp thì hình thức, giáo viên không mạnh, sinh viên thiếu động lực.
Em có đưa ra một điều kiện:
Nếu thầy chịu đến dạy tại học viện Đông Y Kinh Đại, em sẽ nhập học tại đó.
Hoặc ngược lại, trường nào thầy đến dạy, em sẽ đến trường đó.”
Lời cô nói như một viên đá rơi thẳng vào mặt hồ yên ả.
Bút lông trong tay đại sư Thương Tế khựng lại.
Ánh mắt ông lóe lên, cả người lặng như tượng đá.
Thật ra ông đã từng nghĩ — nếu có cơ hội, có thể dạy học chính quy thì tốt biết bao.
Nhưng ông không có bằng cấp, không “du học trở về”, không có những tấm giấy khen vàng chóe như bao người.
Tất cả bản lĩnh của ông đều là từ chân đất đầu trần mà học được.
Giang hồ xem ông là dị nhân.
Trường học thì coi ông như kẻ bịp bợm.
Cho dù ông từng chủ động liên hệ, nhưng tất cả các trường đều lắc đầu từ chối.
Họ không nhìn ông, họ chỉ nhìn hồ sơ học thuật không tồn tại.
Hà Loan Loan lặng lẽ lấy ra một tờ giấy, nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt ông.
“Đây là thư mời chính thức từ Kinh Đại.
Khoa Đông Y mời thầy giữ chức giảng viên đặc biệt — người chỉ cần dạy, không cần văn bằng.”
Đại sư Thương Tế mở tờ giấy ra, tay run rẩy.
Từng chữ, từng dấu, như đánh thẳng vào trái tim ông.
Đông y...
Đã có hy vọng rồi.
Một hồi lâu sau, ông ngẩng đầu lên, ánh mắt đã đỏ hoe:
“Loan Loan...
Thầy có thể gặp được em, là… phúc phần ba đời của thầy!”
Hà Loan Loan không nán lại lâu.
Sau khi nói rõ mọi chuyện, cô rời đi để sắp xếp việc riêng, còn đại sư Thương Tế thì phải chuẩn bị lên đường ra Kinh Thị, bắt đầu một vai trò hoàn toàn mới trong cuộc đời.
Ngay khi Loan Loan vừa đi khỏi.
Hoàng Vũ Vi đã xuất hiện, tay bưng ly trà tuyết lê ấm nóng, cười dịu dàng:
“Thầy ơi, dạo gần đây thầy vẫn hay ho, chắc phổi vẫn chưa khỏi hẳn. Uống trà này tốt cho phổi lắm ạ.”
Đại sư Thương Tế nhìn cô, ánh mắt dịu lại, giọng cũng hiền hòa hơn trước:
“Vũ Vi, em đi lấy vở ra đi.
Thầy có một vài điều muốn dặn dò em, nhớ kỹ nhé.”
Trái tim Hoàng Vũ Vi vỡ oà trong hân hoan.
Cuối cùng, sau khi Hà Loan Loan rời đi, mình cũng là người được thầy thật lòng dạy dỗ!
Cô vui vẻ chạy đi lấy vở.
Rất nhanh, đại sư Thương Tế giảng giải cho cô một loạt kiến thức — từ cách bắt mạch, điều hòa khí huyết, đến những bí quyết nhỏ khi kê đơn thuốc.
“Những điều này, cộng với sách vở thầy để lại, em cứ từ từ học.
Quan trọng nhất là phải biết quan sát người bệnh, luyện y tâm chứ không phải chỉ có y thuật.
Chăm chỉ luyện tập, tích đức hành thiện, thì mới ngộ ra được đạo.”
Hoàng Vũ Vi vui mừng, cười tươi rói:
“Thưa thầy, em nhất định sẽ chăm chỉ học theo thầy!”
Đại sư Thương Tế chỉ cười nhẹ:
“Thầy sắp phải đi rồi.
Sau này, chắc cũng khó có cơ hội dạy em nữa.”
Câu nói cuối cùng nhẹ nhàng rơi xuống, như một lời chia tay âm thầm.
Nhưng ai tinh ý sẽ nhận ra:
Hà Loan Loan là người duy nhất khiến một “kỳ nhân giang hồ” như ông có thể bước vào thế giới học thuật bằng chính thực lực.
Còn Hoàng Vũ Vi… chỉ có thể nhận tàn dư của những gì người khác để lại.