Nhưng Lý Đan Thanh không ngờ, ngay sau khi Lý Quốc Chấn dẫn Hà Loan Loan trở về, chưa kịp để cô ta mở lời thì một nhóm người khác đã tới nhà.
La Đình Đình mặt mũi sưng húp, được giáo sư La Ích Dân dẫn tới cùng vài người đàn ông trung niên khác, ai cũng dẫn theo con cái của mình. Trong tay họ là những món đồ đạc lỉnh kỉnh, nhưng bước chân lại cúi thấp, khom lưng xin lỗi Lý Quốc Chấn.
“Giáo sư Lý, đứa con gái không biết cố gắng của tôi đã phạm sai lầm, hôm nay tôi dẫn nó tới đây để xin lỗi!”
La Đình Đình khóc đến thảm thiết nhất, thút thít nói với Hà Loan Loan:
“Hà Loan Loan, thật sự là tôi sai rồi, tôi không nên nghe lời đồn thổi rồi vội vàng tin tưởng, đổ oan cho cô khi chưa có bằng chứng. Tôi không biết thành tích của cô là do chính cô nỗ lực mà có được. Tôi nghe Lý Đan Thanh ám chỉ vài câu rồi nghĩ cô dựa vào quan hệ của giáo sư Lý mới đạt được danh hiệu Trạng Nguyên.”
“ Đúng vậy, tôi cũng nhận lỗi về mình. Đồng chí Hà Loan Loan, xin cô hãy tha thứ! Tôi không dám tái phạm nữa, và sau này sẽ phân rõ ràng ranh giới với Lý Đan Thanh!”
Trên khắp cả nước, những ai theo dõi sự kiện và tin tức đều không còn xa lạ với cái tên Lý Quốc Chấn.
Người trong giới học thuật tại Kinh Thị càng thấu hiểu tầm ảnh hưởng và uy tín của ông.
Họ không cần Lý Quốc Chấn phải lên tiếng gây sự, chỉ một lời của ông cũng đủ khiến những người kia phải khiếp sợ.
Khi đám người đứng đầu nhà họ La nhận được tin, họ lập tức hớt hải chạy tới xin lỗi.
La Ích Dân nghiêm khắc phê bình con gái:
“Con có biết chỉ cần một câu của ông ấy thôi, có thể khiến cha con bị điều chuyển, phải làm một chức quan nhàn hạ hay không? Cha đã phải cống hiến cả đời mới được phong làm giáo sư! Con chọc giận con gái ông ta làm gì? Đừng nói chắc gì cô ấy dựa vào cha mà thi được Trạng Nguyên, cho dù thật sự đi cửa sau thì con cũng phải biết giữ mồm giữ miệng, khen ngợi nó một chút chứ! Hay là con muốn hại c.h.ế.t cha con chúng ta để cả nhà phải về quê sống đời khổ cực?”
La Đình Đình lanh miệng đến đâu cũng không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như thế.
Vì vậy, trên đường tới đây, cô ta đã suy tính kỹ và quyết định đổ hết tội lỗi lên đầu Lý Đan Thanh.
Trùng hợp thay, những người còn lại cũng đồng lòng như vậy.
Lý Đan Thanh nhìn những người bạn tưởng chừng tốt ấy, từng người một quay sang công kích mình dữ dội, khiến cô ngây người ra.
Cô run rẩy bước lên:
“ Tôi không hề nói vậy! Tôi không hề buộc tội Loan Loan gian lận! Tôi chỉ thắc mắc tại sao em ấy ở Tây Lâm mà vẫn thi tốt như vậy, đó là các người tự phán đoán.
Các người nói lung tung, cho rằng em ấy là con gái giáo sư, dựa vào chức vị của cha mới có thể trở thành Trạng Nguyên! La Đình Đình, cô nói nhiều nhất, chẳng lẽ cô quên rồi sao?”
La Đình Đình cứng rắn đáp lại, bất chấp tất cả:
“Đồng chí Hà Loan Loan, tôi chính thức xin lỗi cô! Nhưng trước đó, chính vì Lý Đan Thanh mà tôi mới hiểu lầm cô. Để chứng minh cô ta không tốt, tôi có thể kể ra nhiều chuyện hơn nữa!
Lý Đan Thanh còn nói cô là ‘con gà không biết đẻ trứng’, bảo cô không được dạy dỗ kỹ, lúc ở Tây Lâm không quan tâm tới cô!”
Cả thân hình Lý Đan Thanh run lên, muốn biện bạch nhưng nhận ra ngoài câu “ Tôi không hề” thì không nói thêm được gì.
Hơn nữa, những người khác cũng làm chứng:
“ Tôi làm chứng, đó là lời của Lý Đan Thanh!”
“Lý Đan Thanh thật sự mang trong lòng ác ý rất lớn với Hà Loan Loan!”
Lý Đan Thanh tức giận, chỉ tay vào đám người mà mắng:
“Các người ăn của tôi, uống của tôi, mỗi lần đi chơi, ăn cơm đều là tôi trả tiền! Sao giờ lại có mặt mũi nào dám nói xấu tôi như vậy? Một đám người không biết xấu hổ!”
Nhưng mọi chuyện đã đến nước này, sự thật dần rõ ràng không thể chối cãi.
Lý Quốc Chấn nhìn Hà Loan Loan:
“Con có muốn tha thứ cho họ không?”
Ông muốn tôn trọng ý kiến của con gái.