Trở Về Quá Khứ: Bá Đạo Quật Khởi, Đòi Lại Gia Tài

Chương 56

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Hà Loan Loan suy nghĩ một lát rồi đưa ra một đề nghị, Cố Dục Hàn chần chừ giây lát, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Suốt mấy ngày liền sau đó, Hà Loan Loan gần như không bước ra khỏi cửa. Thế nhưng, hương thơm từ căn nhà nhỏ của cô lại không ngừng lan tỏa, cứ theo gió bay khắp khu nhà ở. Nhóm quân tẩu xung quanh không khỏi bàn tán xôn xao mỗi lần tụ tập:

“Ôi chao, cô dâu mới gì mà chẳng có phép tắc, tới mấy ngày rồi mà không thấy sang chào hỏi ai!”

“ Tôi nghe nói đoàn trưởng Cố định mời mọi người tới nhà ăn cơm ngày mai đấy.”

“Thật sao? Không biết cô ta nấu món gì, nhưng mùi thơm bay ra mỗi ngày cứ gọi là làm người ta thèm nhỏ dãi!”

Tuy miệng nói là phê bình lễ nghĩa, nhưng ánh mắt ai cũng sáng rực vì mong ngóng — thực chất, họ chỉ muốn sớm được vào nhà Hà Loan Loan để ăn ké một bữa.

Sáng sớm hôm sau – ngày đãi khách.

Cố Dục Hàn rời nhà từ sớm để tới thao trường huấn luyện. Hà Loan Loan còn chưa kịp ăn sáng thì đã có hai vị khách tới nhà.

Một người là Chu Tình, người còn lại là Tào Hiểu Kiều, chị dâu của Chu Tình, cũng là vợ của liên trưởng Chu.

Tào Hiểu Kiều khoảng ngoài ba mươi, khuôn mặt sắc sảo, khí chất tháo vát. Vừa bước vào cửa, cô ta đã cười tươi như hoa:

“Em dâu à, cô tới đây đã mấy hôm mà bọn tôi không dám làm phiền. Hôm nay nhà cô đãi khách, tôi đến giúp một tay cho vui cửa vui nhà!”

Hà Loan Loan mỉm cười dịu dàng:

“Vậy làm phiền chị dâu rồi.”

Tào Hiểu Kiều nghe vậy, trong lòng âm thầm siết chặt nắm tay.

Trước đây, cô ta từng định giới thiệu Chu Tình cho Cố Dục Hàn. Một khi kết thành thông gia, công việc và quan hệ sau này sẽ thuận lợi hơn nhiều. Ai ngờ Cố Dục Hàn lại thẳng thừng từ chối, không chỉ không để ý tới Chu Tình mà còn vội vã cưới Hà Loan Loan – một cô gái chẳng ai biết xuất thân từ đâu.

Cái gai ấy vẫn luôn cắm trong tim Tào Hiểu Kiều đến tận hôm nay.

Trong lúc rửa rau, cô ta cười như vô tình nói:

“Khu nhà chúng ta tuy nhỏ nhưng rất hòa thuận. Ai cũng chăm chỉ, chất phác, không có ai lười biếng hay mù tịt chuyện bếp núc. Phụ nữ ở đây đều giản dị, chẳng ai tô son điểm phấn làm gì. Mong ước lớn nhất của mọi người là chồng con khỏe mạnh, cuộc sống yên ổn thôi.”

Tuy giọng nói nhẹ nhàng, nhưng từng câu từng chữ đều như châm chọc Hà Loan Loan “chỉ biết làm đẹp, không biết làm vợ”.

Bên cạnh, Chu Tình thì đang tất bật lau bàn, quét nhà, cả người đầm đìa mồ hôi, cố tình muốn dùng hành động để chứng minh giá trị của mình.

Nghe chị dâu nói vậy, cô ta bật cười khẽ một tiếng, ánh mắt liếc sang Hà Loan Loan đầy ẩn ý:

“Ai cũng thấy rõ, cô ta không hợp làm vợ lính đâu.”

Tuy nhiên, Hà Loan Loan lại không tỏ ra bối rối hay khó chịu. Trái lại, cô vẫn bình tĩnh mỉm cười, nhẹ nhàng đáp lại:

“Chị dâu nói rất đúng. Tôi làm vợ lính, đâu có thời gian trang điểm làm gì. Nhìn chị dâu cũng biết là người giản dị, mộc mạc.”

“Hồi trước ở quê tôi, có một người chị từng dạy tôi cách làm mờ nếp nhăn. Lúc đó tôi còn hỏi: 'Phụ nữ có vài nếp nhăn thì sao chứ?' Nếu chị ấy mà gặp được chị dâu, chắc chắn sẽ nói: phụ nữ ngoài ba mươi, có một vài nếp nhăn là dấu ấn của thời gian — càng thêm mặn mà, từng trải. Liên trưởng Chu nhìn thấy, hẳn là càng thêm yêu quý chị vì đã vì gia đình mà vất vả bao nhiêu năm qua.”

Câu nói ấy khiến Tào Hiểu Kiều tái mặt.

Cô ta mới chỉ ngoài ba mươi, nhưng vì làm việc vất vả, suốt ngày lo toan gia đình nên nếp nhăn đã hằn lên khóe mắt, khóe miệng.

Cô ta hiểu rõ – đàn ông không nhìn thấy nỗi khổ của vợ, họ chỉ nhìn thấy: “Sao vợ mình già nhanh vậy?”

Không người phụ nữ nào không muốn xinh đẹp, chỉ là cuộc đời không cho họ cơ hội giữ gìn nhan sắc.

Tào Hiểu Kiều vốn định chọc tức Hà Loan Loan, nào ngờ ngược lại bị nói đúng chỗ đau.

Tuy giận, nhưng mấy chữ “cách làm mờ nếp nhăn” lại cứ vang vọng trong đầu cô ta. Cuối cùng, không nhịn được, hạ giọng hỏi:

“Thật sự có cách làm mờ nếp nhăn à? Cô chỉ tôi với. Tôi thì không để ý đâu, nhưng khu mình có vài chị dâu quan tâm lắm. Cô nói cho tôi biết, sau này cần gì, tôi nhất định giúp cô.”

Hà Loan Loan mỉm cười:

“Cũng không dễ làm đâu. Người chị kia có cho tôi một hộp nhỏ. Lát nữa tôi chia lại cho chị một ít dùng thử nhé.”

Tào Hiểu Kiều nghe vậy thì mắt sáng rực như bắt được bảo vật, thái độ từ nghiêm khắc chuyển sang niềm nở.

Chu Tình thấy chị dâu mình thay đổi thái độ quá nhanh thì trong lòng khó chịu. Cô ta đang định chen vào cuộc nói chuyện thì đúng lúc nghe được... một bí mật chấn động!

Trở Về Quá Khứ: Bá Đạo Quật Khởi, Đòi Lại Gia Tài

Chương 56