Thấy tình hình, Hà Loan Loan đứng dậy làm thêm một thau cải trắng lớn. Dù sao cải trắng cũng rẻ, dễ làm và dễ bảo quản mà! Cô lại chuẩn bị thêm một đĩa trứng xào cay, dùng đến hai mươi quả trứng gà mới làm được một đĩa lớn, hai món ăn vừa nóng hổi vừa thơm ngon được bày ra.
Mọi người chưa kịp nói lời nào thì đã nhanh tay gắp thức ăn. Trong lòng Chu Tình vốn còn chút ác cảm, không muốn ăn cơm do Hà Loan Loan nấu, nhưng chỉ sau hai miếng thì mắt cô cũng sáng lên, cuối cùng ăn đến no căng bụng!
Hôm nay, mọi người ra về đều mang theo một cái bụng no tròn, ai nấy đều phải vịn tường mà đi.
—
“Lão Cố à, đây là bữa cơm ngon nhất tôi từng ăn từ khi đến đặc khu Tây Lâm đấy! Khi nào em dâu rảnh thì chúng tôi lại đến nhà cậu tụ tập nhé!”
“ Đúng đấy, đoàn trưởng Cố, đồ ăn thật thơm ngon! Trước đây chị dâu có phải là đầu bếp không vậy?”
Cố Dục Hàn cười: “Mọi người không chê là được rồi.”
Nếu không vì ở đây có tập tục mời khách, anh cũng không muốn để vợ mình mệt mỏi như thế. Tay Hà Loan Loan mềm mại trắng nõn, anh không nỡ để cô phải tự tay nấu cơm.
Tiễn khách xong, hôm nay Cố Dục Hàn khá thoải mái, quay lại thấy Hà Loan Loan đang dọn dẹp bàn, anh nhanh miệng nói:
“Để anh làm cho, em nghỉ ngơi đi. Hôm nay em nấu nướng chắc mệt lắm rồi. Yên tâm, chỉ mời bữa này thôi, nếu sau họ lại đến thì để anh nấu. Dù anh nấu không ngon bằng em, nhưng miễn cưỡng cũng ăn được.”
Hà Loan Loan quả thật hơi mệt, nên cũng không nói gì mà ngồi xuống nghỉ ngơi vừa ghi sổ sách.
Dù Cố Dục Hàn đưa hết tiền tiết kiệm cho cô, hàng ngày bọn họ vẫn cần ghi chép chi tiêu rõ ràng, đến cuối tháng mới biết đã dùng tiền vào việc gì.
Không ngờ, Cố Dục Hàn không rửa bát mà đi gọt táo, cắt thành từng miếng nhỏ rồi mang đến cho cô, còn cầm theo một cái muỗng.
Hà Loan Loan hơi bất ngờ, nhưng không khách sáo, ăn một miếng.
Táo ngọt thanh, mọng nước, thật sự rất ngon!
Trong phòng bếp, Cố Dục Hàn rửa chén rộn ràng, Hà Loan Loan nằm trên ghế vừa ăn táo vừa xem sổ sách, gió thổi vào nhà rất thoải mái.
Cách một bức tường, nhà họ Chu...
—
Sau khi Chu Tình trở về vẫn còn hoảng hốt.
Không ngờ Tào Hiểu Kiều mau chóng tìm đến cô ta:
“Em đừng cố chấp nữa! Em nghĩ Cố Dục Hàn thật sự là hoa thơm cỏ lạ sao? Đàn ông mà không được, cả đời phải sống thế nào? Đó là ở góa khi chồng còn sống! Cũng không thể sinh con được! Chị đã cảm thấy kỳ lạ rồi, tại sao Cố Dục Hàn lớn như vậy mà mãi không chịu kết hôn, Tiểu Hà kia thật quá xui xẻo!”
Ánh mắt Chu Tình trở nên nặng nề, quả thật lấy một người đàn ông không ra gì, cả đời xem như hủy.
Tào Hiểu Kiều tiếp lời:
“Cố Dục Hàn nợ ân tình anh trai em, mấy ngày nữa nhờ anh trai em sang gặp cậu ấy nói giùm mấy lời. Trung tâm Y tế bên kia đang thiếu người, em qua đó hỗ trợ luôn, tiện học thêm chút kiến thức y khoa, sau này cũng xem như có nghề trong tay.”
Chu Tình gật đầu, nặng nề ừ một tiếng.
Tào Hiểu Kiều liếc nhìn cô ta, không hài lòng với thái độ này:
“Em cũng không còn trẻ nữa, đã hai mươi mốt rồi, không phải Tiểu Tề kia có ý với em sao? Tuy các mặt khác không bằng Cố Dục Hàn, nhưng người ta tốt xấu cũng là nam nhân bình thường, chị thấy em cứ tiến tới với Tiểu Tề đi.”
Xác thật, chỉ cần không so sánh với Cố Dục Hàn, Tiểu Tề cũng là người ưu tú.
Chu Tình suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng đồng ý.
Ba ngày sau, tin tức Chu Tình và liên trưởng liên đội bốn Tiểu Tề đính hôn truyền ra.
Lúc Cố Dục Hàn biết tin cũng thở phào nhẹ nhõm, Hà Loan Loan cũng cảm thấy bản thân đã thoát khỏi phiền toái. Cô còn cố ý gói sủi cảo nhân thịt heo nấm hương.
Sủi cảo Hà Loan Loan gói nhân nhiều, vỏ mỏng, cắn một miếng là nước sốt chảy ra, ăn cùng dầu mè và sốt tỏi, thơm ngon khó cưỡng. Cố Dục Hàn ăn một hơi hơn bốn mươi cái.
Anh ăn uống rất tốt, mỗi ngày đều phải huấn luyện chạy tới chạy lui, tiêu hao rất nhiều năng lượng.
Hà Loan Loan bồn chồn lo lắng, từ khi bọn họ đến nơi đóng quân chưa từng làm chuyện đó.
Không biết Cố Dục Hàn đang nghĩ gì, nhưng hiện giờ cô rất kiên định với mục tiêu của mình — tích cóp một ít tiền, ôn tập chuẩn bị thi đại học và điều tra chuyện của mẹ năm đó, chờ người cha Lý Quốc Chấn của cô xuất hiện.
Những chuyện còn lại cứ để bình thường là được.
Chỉ là không biết tình hình của Hà Linh Linh và Trần Thúy Hoa ra sao.
Lúc này, ở Kinh thị, Trần Thúy Hoa và Hà Linh Linh đã ở nhà họ Cố gần một tháng.
Khi bọn họ cầm theo phong thư tới đây, nhà họ Cố rất nhiệt tình, nhưng cũng rất khó xử, bởi con trai nhỏ nhà họ Cố đã kết hôn ở nơi đóng quân mà bọn họ lại mơ hồ chẳng biết gì!
Sắc mặt Trần Thúy Hoa lập tức trở nên khó coi:
“Cho nên Linh Linh nhà chúng tôi bị mấy người chơi một vố?”